Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 181 - Chương 181 - Xem Mắt

Chương 181 - Xem mắt
Chương 181 - Xem mắt

Chương 181: Xem mắt

Tốt nhất là nên nhanh chóng may đồ mới, nếu may nhanh, chưa biết chừng còn có thể may thêm cho cả mẹ lẫn mẹ chồng một cái áo bông.

Tô Thanh Hòa bận bịu may vá, ba anh em nhà họ Tô thì bận đi săn thịt thú rừng. Trời lạnh nên chẳng bắt được mấy, nhưng bọn họ vẫn làm không biết chán.

Cao Tú Lan và hai người con dâu thì lại bận giúp Tô Ái Đảng đi xem mắt. Có hai nhà là do nhà họ Đinh và nhà họ Lâm tìm giúp.

Cao Tú Lan cùng hai con dâu đã đi đến đó gặp mặt. Suốt quãng đường trở về, bà ấy luôn nghiêm mặt, cứ nhìn hai con dâu không thuận mắt chút nào. Bà chỉ vào Lâm Thục Hồng mà mắng: “Vợ thằng lớn, cô cố tình đúng không? Tìm toàn cái thứ gì không đâu. Mặt mũi cái nhà ấy là thứ bùn nhão không dính được lên tường[1] , tôi rước nó về chẳng phải là gây cản trở cái nhà này à? Cô thấy nhà ta sống tốt rồi nên rảnh rỗi sinh nông nổi phải không?”

[1] 烂泥扶不上墙 vô dụng

Lâm Thục Hồng căng thẳng trả lời: “Mẹ ơi, cha mẹ con nói tính tình cô gái đó vô cùng tốt, vừa khéo léo vừa hiền hậu. Anh chị em cũng nhiều nữa. Con muốn tìm một cô tốt tính để còn tiện về chăm sóc cô út.”

“Nói láo, đó mà gọi là tốt tính? Đánh cho mấy gậy cũng không biết kêu đau, nói hai câu là như rùa rụt cổ, nhìn người nhà nó đi, họ nói cái gì thì là cái đó, không có cá tính, nhìn là biết tiêu tiền như nước! Còn chẳng bằng nhà mẹ cô nữa!”

Lâm Thục Hồng ngơ ngác, nhà cô thì sao chứ? Nhà cô chân thành chất phác, tốt quá còn gì. Hơn nhà em hai là cái chắc. Tất nhiên đây cũng chỉ là nghĩ bụng mà thôi, dù sao người làm dâu cả như cô đã bỏ công ra mà mẹ chồng lại không chịu thì cô cũng hết cách.

Sau khi mắng chửi xong, Cao Tú Lan lại theo Đinh Quế Hoa đi gặp người do nhà họ Đinh giới thiệu. Còn chưa vào trong nhà, Cao Tú Lan đã ghét bỏ nói không muốn không muốn, vì “nghèo”, chỉ vậy mà thôi.

Người nông thôn ai chẳng nghèo, nhưng bà ghét bỏ đến độ đấy thì nhà người ta phải nghèo đến cỡ nào. Còn không thèm bước vào cửa, bà ấy đã trực tiếp kéo con dâu đi về, mặt mày tức tối.

Đinh Quế Hoa đầu óc trống rỗng đi theo phía sau: “Mẹ, sao vậy? Chúng ta còn chưa gặp họ nữa.”

Cao Tú Lan hừ một tiếng: “Gặp cái gì! Có phải cô muốn gây khó khăn cho nhà ta không, cô nhìn nhà đó nghèo tới mức nào đi. Nhà này tìm con dâu chứ không tìm cục nợ. Sau này nhà người ta sống không nổi, chẳng phải sẽ lũ lượt kéo đến nhà ta ư. Cứ cho là không kiếm hời được thì cũng chọc tức bà đây.”

“...Mẹ, nhà người ta nghèo nhưng người ta là gả con gái đi mà, với lại càng nghèo càng tháo vát.”

“Nhà ta đâu thiếu người tháo vát, chỉ thiếu người nâng em út các con lên. Rước con dâu nghèo như này về, sau này em nó về nhà chồng sẽ bị người ta khinh thường cho. Bây giờ mà đổi lại là nhà họ Đinh, tôi cũng không thèm. Cô còn để tôi phải nói nữa à!”

Đinh Quế Hoa đáp: “Mẹ, nhà còn đâu còn nghèo nữa... Ít nhất thì cũng đủ ăn. Nhà con lúc loạn đói cũng đâu có chết đói”, lúc đầu mới chuyển đến còn nghèo, ngay cả nhà cũng không có mà ở. Nhưng những năm qua cũng dựng được căn nhà rồi. Hồi loạn đói cũng không chết đói.

Cao Tú Lan nguýt một cái: “Là không chết đói, chứ nhà cô cũng có người đói thôi. Hai già một trẻ đơn thân, ai cũng làm việc được thì ai chết đói chứ? Có bản lĩnh thì nuôi năm đứa cháu như nhà đây thử?”

Đinh Quế Hoa cười cứng ngắc.

Cao Tú Lan lại nói: “À phải rồi, em trai cô cũng độc thân mà, vừa hay giới thiệu nhà vừa mới nãy cho nó đi.”

“...”

Lúc ba mẹ con về đến nhà, Tô Thanh Hòa đang nhét bông vào tay cái áo bông của mình. Cao Tú Lan bước vào nhà thấy con gái, trên mặt lập tức ngập tràn yêu thương: “Thanh Miêu Nhi may đồ đấy à, đừng để đau mắt nhé, bảo các chị giúp cho.”

Tô Thanh Hòa ngẩng đầu cười nói: “Mẹ ơi, không sao đâu, con ngày càng nhanh tay rồi.”

Cao Tú Lan cười tự hào: “Phải, Thanh Miêu Nhi nhà ta học gì chẳng nhanh. Nhìn đồ may càng ngày càng đẹp, hơn hẳn hai chị của con!”

Hai cô con dâu: “...” ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng họ tự biết...

Tô Thanh Hòa không muốn nghe mẹ lại trách mắng các chị nên vội vàng nói: “Mẹ, chuyện xem mắt sao rồi?”

Cao Tú Lan nhăn mặt: “Đừng nhắc nữa, người sau còn tệ hơn người trước. Hai chị con giới thiệu toàn thứ gì đâu không!”, bà ấy kể một tràng chuyện xem mắt cho Tô Thanh Hòa nghe.

Tô Thanh Hòa nói: “Cũng phải xem ý trung nhân của anh con là ai đã chứ.”

“Không quan tâm. Đều là con gái cả thôi, lấy ai mà chẳng được! Dù gì cũng không được cản trở nhà mình. Phải tìm nhà nào có điều kiện cho tốt.”

“Mẹ, nhà mình cũng đâu có bì được nhà huyện trưởng.”, Tô Thanh Hòa khuyên bảo. Cô cảm thấy mẹ mình mà cứ lựa như này, anh ba cô sẽ ế mất thôi.

“Chuyện đó khác!”

“Khác chỗ nào?”

“Nhà huyện trưởng chọn con, còn mẹ không chọn hai nhà đó.”

Tô Thanh Hòa: “...”

Bình Luận (0)
Comment