Chương 180: Nhiệm vụ 2
Nhưng nào có ngờ nguy hiểm lại gần đến thế... Tiểu đội trưởng đã nói, làm lính chính là chuẩn bị hi sinh bất cứ lúc nào.
Rốt cuộc là hi sinh cái, cuối cùng anh cũng đã hiểu rồi, đó là chuẩn bị hi sinh bản thân bất cứ lúc nào. Cố Trường An trùm mền, mím môi bật khóc. Anh rất nhớ mẹ, rất nhớ Thanh Miêu Nhi, rất nhớ con gà mái nhà mẹ vợ, hu hu...
Tô Thanh Hòa mất hai ngày để làm năm cân thị khô cho Cố Trường An, ngoài ra còn làm thêm năm cân cá khô nữa. Nhiêu đây là rất nhiều rồi, dù gì cũng chỉ có điều kiện này thôi, làm nhiều hơn thì không thích hợp.
Cô cũng không muốn làm nữa, tối nào cũng làm thịt khô tốn sức lắm. Mấy ngày nay mắt cô thâm quầng, mẹ cô còn tưởng là bị bệnh rồi. Dù sao thì để dành ăn, Trường An có thể ăn ngon được lâu.
Trường An cũng không phải kẻ tham ăn, nhiêu đây hẳn là đủ rồi. Quan trọng nhất là viết thư cho Trường An để cổ vũ anh ấy. Vậy nên cô lập tức khí thế viết một bức thư gửi cho Cố Trường An. Là một bức thư sưởi ấm gửi đến chiến sĩ nơi phương xa, đương nhiên không thể nhắc đến gì mà huấn luyện rồi gì mà lập công cho tổ quốc...
Đoán chừng cô không nhắc thì cấp trên của người ta cũng nhắc mỗi ngày. Nghe nói đội nào cũng có ủy viên chính trị nên cô cũng không nhiều lời nữa. Tốt hơn là nên để Trường An cảm nhận hơi ấm quan tâm của gia đình.
Hơi ấm gia đình tất nhiên phải kể những chuyện ăn uống rồi.
“Trường An, anh trở về đội đã lâu rồi nhỉ. Đã hứa sẽ viết thư gửi anh nhưng lại chần chừ bấy lâu nay, không phải em cố ý đâu, là vì em bận làm một vài món ngon cho anh đó. Anh ở đó thế nào rồi? Em chắc là anh rất cực khổ... Anh không cần nhớ mong nhà đâu, mọi chuyện đều vẫn tốt... Em đã nấu cho anh rất nhiều món, không biết anh có thích không. Nhận được đồ rồi, anh nhất định phải nhớ ăn nhé. Bồi bổ cơ thể cho tốt... Anh cần gì thì hãy viết thư cho em. Mẹ đối xử với em rất tốt, có món gì ngon đều cho em, em đã để phần cho anh rồi, đợi anh trở về, bọn mình sẽ cùng nhau ăn...”
Tô Thanh Hòa uống ngụm nước, ăn một miếng thịt khô rồi viết tiếp: “Tóm lại, sức khỏe là gốc rễ của cách mạng, ở ngoài nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt, nên ăn thì phải ăn, nên uống thì phải uống, đừng làm khổ mình nhé...”
Viết đến đây, Tô Thanh Hòa thở dài. Lúc nào Trường An cũng huấn luyện gian khổ, còn phải làm nhiệm vụ ngoài, cơ thể này mà không bồi bổ cho tốt thì chịu không nổi mất. Đáng tiếc là làm một người lính, có những việc biết rõ là khổ, Trường An vẫn sẽ làm. Anh ấy chính là người có chí tiến thủ, là người lính xuất sắc có tinh thần giác ngộ cao!
Sau khi viết thư xong, Tô Thanh Hòa cảm thấy giống như đã hoàn thành được một việc lớn. Sau đó cô hỏi hệ thống: “Trường An hiện giờ trở về chưa?”
“Vẫn chưa, hiện còn đang thực hiện nhiệm vụ. Thời gian trở về dự kiến là đầu tháng ba năm sau.”
“Lâu nhỉ, vậy là đón Tết ở ngoài rồi.”
Sự kính trọng dành cho các chiến sĩ giải phóng quân của Tô Thanh Hòa lại tăng thêm một bậc. Rất tốt, rất hùng mạnh!
Nhàn rỗi nhàm chán, Tô Thanh Hòa nhìn tinh tệ của mình. Không thể động vào phần thưởng một vạn uinh tệ lúc trước được, để đó mùa xuân tới còn mua hạt giống. Hai mươi lăm tinh tệ còn lại là do hệ thống thưởng cho việc huấn luyện và làm nhiệm vụ của Trường An.
“Hệ thống, hơn hai mươi tệ của tôi có thể mua được gì?”
“Đủ cho những nhu cầu hàng ngày của ký chủ.”
Tô Thanh Hòa ăn một miếng thịt khô, sau đó nhẩm tính trong lòng. Giá vật phẩm trong hệ thống cũng xấp xỉ với thế giới tương lai của cô, giá trị của tinh tệ cũng hơn kém không bao nhiêu.
Với những nỗ lực rèn luyện hàng ngày cộng thêm bản lĩnh của Trường An, một tháng tích được ba mươi tinh tệ hẳn là dư sức.
Nếu vậy đồng nghĩa đây chính là thu nhập cố định của cô rồi, tuy không tính là rất nhiều nhưng số tiền này đủ để cô mua một số vật dụng hàng ngày. Ngoài ra còn có số tiền cô kiếm được nhờ thỉnh thoảng nấu cơm, những ngày tháng sau này thật tuyệt vời... Ừ, cuộc sống đang ngày càng tốt lên.
Đợi sau này đăng ký kết hôn rồi sẽ bảo Trường An đưa tiền lương cho mình... Khụ khụ, tiền để sống qua ngày cũng có rồi. Cũng may lấy được anh chàng thanh niên chịu thương chịu khó là Trường An nhà cô.
Bởi vì Cố Trường An đi làm nhiệm vụ vẫn chưa về, Tô Thanh Hòa cũng không vội gửi đồ đi. Đợi hệ thống thông báo, cô sẽ gửi.
Hiện giờ đã rảnh rỗi, cô dứt khoát ở nhà làm áo khoác bông cho mình. Dù sao cũng có bông và vải bông mẹ Trường An mua cho cô, nếu đến Tết mà không mặc đồ mới, đoán chừng mẹ chồng cô sẽ buồn lắm.