Chương 179: Nhiệm vụ 1
Vừa định ra ngoài, trong đầu vang lên thông báo của hệ thống: “Đinh... chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ làm món thịt lợn khô thơm ngon, thưởng 1 điểm kĩ năng, 2 cân thịt lợn. Mời ký chủ tiếp tục chăm chỉ, phát huy tinh thần chịu thương chịu khó, sớm hoàn thành nhiệm vụ trù nghệ cấp B.”
Tô Thanh Hòa lập tức vui mừng khôn xiết, làm nhiều thịt khô như vậy, cuối cùng cũng xong được nhiệm vụ, đúng là một mũi tên trúng hai đích. Cô phát hiện, thật ra làm nhiệm vụ cũng không khó lắm. Sau này sẽ làm nhiều nhiệm vụ hơn!
“Đối tượng quân nhân đã hoàn thành nhiệm vụ trinh sát, đánh giá xuất sắc, thưởng 20 tinh tệ”, trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên một thông báo mới của hệ thống. Tô Thanh Hòa nói: “Trường An nhà mình làm nhiệm vụ trinh sát cơ đấy, còn hoàn thành xuất sắc nữa, ngầu quá!” Trường An nhà cô quả nhiên là người có bản lĩnh!
Khu biên phòng.
Cố Trường An cùng những binh lính lão làng ngồi xe ba bánh trở về. Khác với sự hào hứng của các đàn anh, Cố Trường An mặt mày sa sầm, nhìn vô cùng nghiêm túc. Vậy nhưng trong lòng... Cố Trường An: Á á á á, nguy hiểm quá, đáng sợ quá, lúc nãy suýt chút nữa là đi đời rồi!
Một nhóm người đã hào hứng nhảy xuống xe, còn Cố Trường An lại chậm rãi đi xuống. Không phải anh không muốn nhảy mà là bây giờ chân anh hết sức rồi. Vừa nãy, mới vừa nãy thôi, anh đã đụng độ với lính trinh sát của quân địch...
…
Bên phía lính canh gác của đội biên phòng đã lập tức liên lạc với các doanh đội khác, báo cáo lại tình hình buổi tối cho tất cả các đại đội để họ cảnh giác cao độ. Tuy quân địch chỉ là đám lâu la, có lẽ sẽ không gây ra thiệt hại gì, nhưng đây là vấn đề thể diện quốc gia. Nếu để đám chó săn này mò vào được, mặt mũi của lính biên phòng bọn họ biết giấu đi đâu? Kẻ nào vào thì đánh kẻ đó, đánh đến khi đám cháu chắt đó ngoan ngoãn trở về chỗ của mình thì thôi.
Sau khi tiểu đội trưởng báo cáo tình hình với cấp trên xong bèn đến gặp Cố Trường An, phấn khởi vỗ vai anh: “Đồng chí Trường An, cậu giỏi lắm, mới tới thôi là đã hoàn thành xong một nhiệm vụ rồi, rất tốt. Tôi còn lo các cậu mới tới sẽ buông lơi cảnh giác, tốt lắm, rất tốt! Tôi đã nói với cấp trên về cậu, nhưng tiếc là không bắt được tù binh, chứ không chúng ta đã được xét thành tích rồi.”
Cố Trường An nhẹ nhàng xua tay, đừng nói nữa... Anh không muốn nhắc về chuyện đó nữa đâu, giờ tim gan anh còn đang đập bịch bịch đây này. Thấy Cố Trường An xua tay, tiểu đội trưởng hài lòng cười: “Làm việc mà không quản công lao, có chí khí!”
Các đàn anh khác vỗ tay tới tấp, giơ ngón tay cái với Cố Trường An, quả thực rất giỏi.
Cố Trường An nhìn từng khuôn mặt tươi cười, suýt nữa bật khóc. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không một ai an ủi anh, nếu có Thanh Miêu Nhi ở đây, chắc chắn sẽ nấu món ngon và an ủi anh thật nhiều. Thanh Miêu Nhi, hu hu, suýt nữa anh không được gặp lại em rồi!
Lúc đi theo lão Dát Tử đi tuần biên giới, rõ ràng anh ta nói đây chỉ là một hoạt động tuần tra hàng ngày, kết quả là mới tách nhau ra, anh đã ngửi thấy mùi kỳ lạ rồi. Mũi của anh rất thính, nếu ai có mùi cơ thể, anh có thể ngửi thấy ngay lập tức. Mùi này rất lạ, không phải mùi của bất kỳ ai anh ta quen biết, quan trọng hơn là mùi này phát ra từ phía đằng sau...
Lập tức anh lăn qua một bên, quả nhiên nhìn thấy một người cao lớn mặc quân trang của kẻ địch đang cầm hòn đá to chuẩn bị đập anh.
Ôi, khoảnh khắc đó quả là rớt tim ra ngoài. Cũng may bình thường anh luyện tập khắc khổ, thể chất vốn tốt, động tác nhanh nhẹn nên mới né được. Anh tức đến nỗi định bắn đối phương nhưng nhớ đến lời tiểu đội trưởng nói, gặp kẻ địch không được chủ động tấn công, bởi vì một khi đã tấn công, đó chính là tuyên chiến. Lúc đó sẽ trở thành chuyện lớn rồi.
Vậy nên lúc hòn đá lao tới, anh đã dùng chân đá ngược trở lại. Hòn đá đó đập trúng đầu đối phương, còn mu bàn chân anh thì bị đau. Khoảnh khắc này sao có thể hành động một mình được, phải tranh thủ hét lên thật to.
Kết quả là đối phương chạy bắn khói, đúng là nhãi nhép nhãi nhép nhãi nhéo... may mắn là tên nhãi nhép, thân hình hắn ta đô con, nếu đánh nhau thì... Sau khi đám lão Dát tử đến, người đã chạy mất rồi, nhưng do bị đá đập trúng đầu nên mũ của hắn đã rơi xuống, sau đó được đem về coi như chiến lợi phẩm.
Bởi vì chuyện này, Cố Trường An cả đêm không ngủ được, trong đầu chỉ toàn hiện ra chuyện đó... Lúc trước anh chỉ biết là rất cực khổ rất cực khổ, còn không được ăn ngon.