Chương 178: Làm mai 2
Dặn xong Ái Hoa, Cao Tú Lan lại dặn dò Tô Ái Đảng: “Con cũng lo mà chuẩn bị đi, mẹ với hai chị đang tìm mối cho con. Chắc nay mai là có tin tức thôi. Nhớ gọn gàng chỉnh tề, đừng để người ta xem thường, ảnh hưởng đến thể diện của em gái con.”
Cả Tô Ái Đảng lẫn Tô Thanh Hòa đều ngạc nhiên, đặc biệt là Tô Ái Đảng. Anh ta xấu hổ ấp a ấp úng: “Mẹ, con không muốn lấy vợ. Chỉ cần bảo vệ em con cả đời là được rồi. Tìm mối gì chứ?”
Cao Tú Lan liếc anh ta một cái: “Lấy vợ xong vẫn có thể bảo vệ em nó cơ mà. Em con cũng đi lấy chồng rồi, còn mỗi con đơn thân lẻ bóng, người ta cười em con cho bây giờ. Nói tới nói lui con chính là một đứa hời hợt. Nhìn hai anh của con có tiền đồ chưa kìa, mười mấy tuổi đã cưới vợ. Chỉ có con hơn hai mươi rồi vẫn một mình, có mất mặt không hả?”
Tô Ái Đảng nghe xong dường như rất mất mặt... “Vậy thì con sẽ lấy vợ”, anh ta cúi đầu nói.
Tô Thanh Hòa cười: “Tốt quá, sang năm nhà mình sẽ càng đông người hơn rồi. Anh phải biết thương vợ đấy nhé.” Tô Ái Đảng đỏ mặt không nói được gì.
Cao Tú Lan đập bàn: “Biến hết đi, ai nấu cơm thì đi nấu cơm, ai bận gì thì làm đó đi. Thanh Miêu Nhi đi cất đồ vào phòng với mẹ.”
Tô Thanh Hòa cười đáp lại một tiếng rồi đi theo Cao Tú Lan vào trong phòng. Vừa vào trong, Cao Tú Lan đã len lén nói với Tô Thanh Hòa: “Sau này nhà có chị ba rồi, con không được làm gì hết, cứ nói nó làm, biết chưa?”
Tô Thanh Hòa: “... Mẹ à, đây là làm gì thế?”
“Để nó biết đã vào cái nhà này thì phải làm việc chăm sóc cho cô út, phải dạy thói quen này từ đầu thì sau này mới không có ý kiến. Đừng có mà vừa về làm dâu đã nghĩ mình như bà cô bên chồng bắt người ta hầu hạ. Với lại con cũng thấy rồi đó, thằng anh con nói một đằng nghĩ một nẻo, miệng nói không lấy vợ nhưng vừa nghe lấy vợ mặt mày hớn hở như gì. Đàn ông là vậy đấy, lấy vợ thì quên mẹ ngay, đến đứa ngốc nó còn biết làm vậy, Trường An có thế không?”
Tô Thanh Hòa gật đầu, hình như là đúng vậy thật. Trường An nói anh ấy không đưa tiền lương cho cha mẹ anh ấy nhưng lại đưa luôn cho cô mười tệ với một ít phiếu. Cao Tú Lan ra vẻ “biết ngay mà”: “Mẹ biết Trường An là đứa con rể tốt, chúng ta đã không nhìn nhầm người.”
Khen con rể xong, ngay lập tức bà ấy lại chuyển hướng sang con trai của mình: “Dù sao đi nữa, anh con mà lấy vợ rồi thì con đừng trông mong nó chỉ lo lắng cho mỗi mình con. Chúng ta phải đề phòng con dâu mới về chơi trò ly gián[1]. Nếu sau này anh ba con làm phản, anh cả với anh hai không phải sẽ học theo ư?”
[1] 吹枕头风: lúc hai vợ chồng ngủ với nhau, người vợ sẽ hay nói những lời xúi giục, can dự vào chuyện của phía nhà trai (chơi trò ly gián chồng và nhà chồng).
Tô Thanh Hòa không trả lời, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một vấn đề. Cùng một chuyện, nhưng suy nghĩ của mẹ chồng và mẹ đẻ lại quá khác biệt... Ấy vậy mà cô lại không thấy lời mẹ mình nói sai chỗ nào.
Mẹ ơi, thôi hỏng hẳn rồi, cô cũng bị mẹ mình làm rối mù lên rồi. Vào những lúc như này, cách duy nhất của Tô Thanh Hòa chính là dứt khoát không nghĩ gì hết, vẫn duy trì tư tưởng vốn có của mình. Trong lòng vui mừng, Trường An sống xa nhà, mẹ chồng vốn không cần phải lo Trường An bị vợ xúi bậy, hơn nữa còn thương cô gấp bội lần.
Nhưng hoàn cảnh tốt đẹp hiện tại của cô là do Trường An hi sinh cuộc sống an nhàn của anh ấy để đổi lấy. Trường An khổ quá, vì gia đình, anh ấy phải ăn gió nằm sương. Sớm biết như vậy thì hồi đó cô gói thêm ít thịt cho anh, lúc làm nhiệm vụ còn có thể bỏ túi ăn dần tránh đói.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa quay về phòng để ngủ, nghỉ ngơi được một lát bèn đi vào nhà bếp Quân Tẩu làm việc.
Dù gì bây giờ cũng là mùa đông, ban ngày lúc có người, cô cũng chỉ có thể làm những việc tàm tạm để tích trữ lương thực. Cũng không lo không biết làm, trên sách công thức của hệ thống có món ăn vặt đặc sắc là thịt lợn khô thơm ngon.
Trong hệ thống của cô còn thừa một cân thịt, dù sao thì thịt cũng có thể sử dụng xoay vòng, không cần lo không có nguyên liệu.
Dựa vào cách làm được ghi trên sách công thức, cô làm từng bước một, để ráo, sau đó bỏ vào nồi hấp, sau đó đem phơi khô ngoài gió...
Sau khi làm một mạch bốn cân thịt, Tô Thanh Hòa thấm mệt rồi, chuẩn bị thoát ra để nghỉ ngơi.