Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242 - Tìm Cách

Chương 242 - Tìm cách
Chương 242 - Tìm cách

Chương 242: Tìm cách

Vốn dĩ định đổi hạt giống kia nhưng bây giờ không có hạt giống để đổi, phần thưởng hai nghìn cân hạt giống kia của cô hoàn toàn không đủ. Nhiều nhất chỉ có thể để công xã Hoàng Hà bội thu hơn một chút. Rồi trộn đều các hạt giống trong huyện.

Nếu công thức phân bón chuồng thật sự có ích như hệ thống nói có lẽ có thể giúp đỡ cha chồng của cô.

Cô cũng không hy vọng cha chồng của mình sẽ xảy ra vấn đề vào lúc này. Đến lúc đó, chẳng phải bí thư Tôn và huyện trưởng Lâm sẽ đánh chó mù đường… à không, là bỏ đá xuống giếng.

Hơn nữa, những vấn đề trong huyện cũng rất nguy cấp.

Thôi vậy, mặc dù có lúc hệ thống sẽ rất keo kiệt nhưng mỗi lần đều nói ra lời rất đáng tin cậy.

Hôm sau thức dậy, Tô Thanh Hòa mang theo quầng thâm mắt đi đánh răng rửa mặt. Mẹ Cố nhìn thấy vành mắt đen sẫm của cô, lo lắng hỏi: “Thanh Miêu Nhi, con bị sao vậy?”

“...” Là thức đêm đấy mẹ chồng. Tô Thanh Hòa thở dài: “Con nghe cha nói về chuyện hạt giống, trong lòng cảm thấy lo lắng nên đêm ngủ không được.” Cô cũng không nói dối.

Phó huyện trưởng Cố đang chuẩn bị ra ngoài, nghe lời này của Tô Thanh Hòa, ông ấy xúc động nhìn Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa à, con có lòng rồi. Đừng lo lắng, chuyện này không cần các con nhúng tay vào đâu. Cha có thể giải quyết được.”

Tô Thanh Hòa gật đầu: “Vâng, con tin tổ chức, tin tưởng cha!”

Hai chị dâu nhà họ Cố nhìn Tô Thanh Hòa cảm thấy có thứ phải học hỏi vợ của cậu ba rồi.

Chị dâu cả quyết định, tối sẽ tăng ca, vì dân vì nước.

Chị dâu thứ thầm nghĩ, tối nay cô ta cũng phải ngủ muộn!

Đợi đến khi phó huyện trưởng Cố ra ngoài rồi, Tô Thanh Hòa cũng đeo túi xách chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi đi còn báo cho mẹ Cố biết, sau khi tan làm sẽ về trễ, cô phải đến tiệm sách một lúc.

Mẹ Cố đau lòng: “Con nhớ về sớm một chút nhé, nhìn quần mắt thâm của con kìa.”

Tô Thanh Hòa gật đầu, sau đó lên xe rời đi.

Làm xong công việc buổi sáng, cuối cùng nhân viên phục vụ tạm thời cũng đã tới. Là cháu gái ở quê của thím Lý, tên là Lý Lai Hỉ. Đứa bé này thật thà lại không ngại gian khổ.

Thế là sau khi kết thúc một buổi sáng bận rộn, Tô Thanh Hòa ngay lập tức trốn việc giống như đám người Kiều Đại.

Rời khỏi quán cơm Quốc Doanh, Tô Thanh Hòa đến bưu điện trước để nhận tiền Cố Trường An gửi về cho cô. Sau đó trực tiếp chạy đến tiệm sách. Mua một đống sách trong tiệm, ví dụ như các loại sách giáo khoa cấp hai và sách có liên quan đến nông nghiệp, chỉ cần cuốn sách nào có chữ nông nghiệp thì đều mua một chồng.

Tô Thanh Hòa còn cảm thấy chưa đủ, lại đi đến chợ bán đồ cũ để mua sách.

Sách cũ thì rẻ hơn, bán theo cân.

Lúc rời đi, cô cõng trên lưng, ôm trong tay đã cả một chồng sách.

Cũng may là cô có xe đạp, để lên xe, cột thật chặt cũng không quá tốn sức.

Số sách này đem đến quán cơm Quốc Doanh cũng không được tiện, vì vậy toàn bộ đều mang về nhà.

Mẹ Cố ở nhà vẫn đang nghĩ đến Tô Thanh Hòa, lo lắng cô ngủ không ngon, ban ngày làm việc sẽ mệt mỏi. Kết quả nhìn thấy cô mang một chồng sách trở về.

“Con làm gì vậy?”

“Mẹ ơi, đây đều là sách nói về kiến thức nông nghiệp. Con muốn xem xem có thể giúp được gì cho cha hay không.”

Tô Thanh Hòa vừa mang sách vào trong phòng vừa nói.

Mẹ Cố nghe lời này, hốc mắt thoáng cái đã ửng đỏ. Đứa bé này thật là hiếu thảo. Bà có ba người con trai cũng không có đứa nào hiếu thảo với ông Cố như vậy.

Ngay cả Trường An cũng thế, cũng là hiếu thảo với người mẹ ruột là bà. Mặc dù nói bà hy vọng con trai hiếu thảo với bản thân, nhưng ông Cố là chồng của bà, đương nhiên bà cũng hy vọng bọn nhỏ sẽ hiếu thảo với chồng mình. Bây giờ, nhìn thấy tấm lòng của Tô Thanh Hòa, trong lòng bà ngập tràn cảm xúc, vội vàng giúp Tô Thanh Hòa chuyển sách, lại nói: “Chuyện của người lớn, các con quan tâm làm gì? Cứ làm tốt việc của mình đi. Cùng lắm thì cha con sẽ không làm nữa.”

“Như thế thì cha sẽ không vui.” Tô Thanh Hòa chuyển sách vào trong phòng, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt cười ngây ngô: “Con muốn vì cha mà cống hiến một phần sức lực, giúp cha giải quyết vấn đề. Cha quá vất vả rồi.”

“Đứa bé ngoan, không phí công thương con.” Mẹ Cố cảm động khóc như mưa.

Buổi trưa, Tô Thanh Hòa lại đến quán cơm làm việc cũng không ăn ở nhà.

Bình Luận (0)
Comment