Chương 243: Học theo
Phó huyện trưởng Cố buồn bã trở về nhà. Mẹ Cố kéo ông vào nhà xem: “Ông nhìn đi, Thanh Miêu Nhi thật là hiếu thảo, rất lo lắng cho ông. Biết ông gặp khó khăn, con bé lập tức nghĩ cách giúp ông. Những cuốn sách này mua về, nói là nhìn xem có cách nào có thể giúp lương thực nhiều hơn một chút không.”
Nhìn chồng sách trên bàn trong phòng, phó huyện trưởng Cố kinh ngạc, ngây người một lúc. Sau đó vỗ trán: “Tôi còn thua một đứa trẻ bốc đồng. Tôi còn nghĩ sau khi gieo hạt giống sẽ mặc cho trời đất nữa chứ, đứa trẻ này lại muốn tăng sản lượng… là một đứa trẻ ngoan.”
Phó huyện trưởng Cố giống như thoáng chốc đã tràn trề sức mạnh, không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng cho đến giây phút cuối cùng. Giống như trước đây đánh nhau với quân địch, còn sống thì phải tiếp tục đánh.
Ông xoay người đi ra ngoài.
Mẹ Cố hỏi: “Này, ông làm gì vậy? Không ăn cơm hả?”
“Không ăn, tôi phải đến hội cơ khí nông nghiệp và cục nông nghiệp trong huyện. Phải đem hạt giống gieo trước đã, rồi thảo luận có cách nào tăng sản lượng hay không.”
Tinh thần của phó huyện trưởng Cố vô cùng hăng hái.
Mẹ Cố nhìn bộ dạng này của ông, trong lòng cảm thấy vừa xót xa vừa mừng rỡ. Vất vả đúng là vất vả nhưng cuối cùng vẫn giữ vững tinh thần này.
“Con bé Thanh Miêu Nhi này đúng là đứa trẻ ngoan.”
Buổi tối Tô Thanh Hòa trở về muộn, sau khi trở về vội đóng cửa phòng đọc sách.
Chị dâu cả trở về càng muộn hơn, tăng ca ở đơn vị. Chị dâu thứ cũng bắt chước vào phòng từ sớm.
Thế là ngày hôm sau, mọi người trong nhà đều mang theo quầng thâm mắt.
Mẹ Cố nhìn Tô Thanh Hòa, vô cùng đau lòng, lại nhìn con dâu cả, ừ, về muộn cũng vất vả. Rồi nhìn chằm chằm vào con dâu thứ: “Con làm gì vậy? Tối qua về cũng không muộn lại vào phòng rất sớm.”
Chị dâu thứ với đôi mắt sưng húp đáp: “Con lo cho công việc của cha. Trong lòng khó chịu, không ngủ được.”
Anh hai Cố đang húp cháo, nghe vậy suýt chút đã sặc. Tối qua, không biết người nào để không buồn ngủ, một mình dựa vào tường đứng hơn nửa đêm.
Mặt mẹ Cố đen lại, ghét bỏ không thôi: “Lo lắng thì dùng được à, nhìn Thanh Miêu Nhi còn biết mua sách về nhà đọc kìa.”
Chị dâu thứ: “…” Buổi chiều phải đi mua sách ngay!
Mấy ngày liên tiếp, Tô Thanh Hòa đều tạo hình ảnh khắc khổ đọc sách. Ngay cả trong quán cơm Quốc Doanh cũng ôm sách đọc.
“Đinh, thân ái nhắc nhở. Hạt giống lúa của đội sản xuất Hoàng Hà đã nhập kho, sắp gieo giống, bạn có muốn thay đổi không?”
Tô Thanh Hòa híp mắt: “Đổi lại.”
“Đinh, đổi 500 cân hạt giống trong không gian trữ vật.”
Trong không gian trữ vật của Tô Thanh Hòa, trước đó mua một nghìn cân hạt giống vẫn còn lại 500 cân.
Cộng với một nghìn cân hạt giống lúa trong đồ vật được thưởng trước đó, Tô Thanh Hòa để hệ thống đổi hạt giống trong huyện.
Sau khi đổi thành công, trong không gian trữ vật của Tô Thanh Hòa còn thừa lại 2000 cân hạt giống lúa thông thường. Tô Thanh Hòa cũng không động đến, giữ lại sau này đổi thành lương thực ăn.
Đợi đến khi hạt giống gieo trồng được một tuần, cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng ‘tìm’ được công thức phân bón chuồng.
Nó được ghi chép trên một quyển sách cũ nát. Một nhà nông học vô danh ghi lại khi trải qua một đợt hạn hán, nên nhà nông học đã tìm ra một nhóm nông dân có kinh nghiệm phong phú chịu thương chịu khó và nghiên cứu ra một loại phân bón chuồng thích hợp cho hạn hán. Sau khi dùng thử, đồng ruộng trong nhà thực sự tăng sản lượng.
Căn cứ vào hoàn cảnh lịch sử lúc đó, thời đó cũng không phải yên bình. Công thức ghi chép trong sách không được sử dụng trên diện rộng.
“Ký chủ, cô thật đúng là người làm nghề viết lách, rất hợp để bịa chuyện xưa.”
Tô Thanh Hòa đắc ý: “Còn phải nói à, chỉ cần cho tôi một chút dã sử là tôi có thể tạo ra một hoàng đế bá đạo rung động yêu tôi… Khụ khụ, ý của tôi, đây là chuyên môn của tôi.” Sau khi nói xong, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: “Làm việc làm việc, đừng tám chuyện nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa chạy ra khỏi phòng với hai con mắt thâm quầng.
“Cha ơi, cha ơi, con tìm được thứ có ích rồi!”
Phó huyện trưởng Cố đang uống trà để xốc lại tinh thần, chuẩn bị đến cục nông nghiệp tỉnh xem qua một chút. Nghe thấy tiếng la hét của Tô Thanh Hòa đã bị sặc phun ra một ngụm nước.
Ông ho khan vài tiếng, sau đó giọng nói ôn hòa hỏi: “Thanh Hòa, thứ gì có ích thế?” Bây giờ đối với đứa con dâu út này, trong lòng ông rất thương yêu, còn thương yêu hơn con trai mình.
Vẻ mặt Tô Thanh Hòa hưng phấn: “Cha ơi, cha đọc đi, trang cuối cùng!”
Phó huyện trưởng Cố nhìn trang sách trong tay cô, là một quyển sách ghi chép rất cũ. Bìa sách đều đã rách, trên bìa viết hai chữ nông nghiệp. Là một cuốn sách về nông nghiệp.