Chương 244: Học tiếp
Ông cầm lên xem, được viết bởi người dân địa phương. Sau đó lại nghe Tô Thanh Hòa nói vội lật ra sau tìm kiếm, lật đến trang cuối cùng. Sau khi xem xong, lông mày nhăn lại vừa dãn ra, sau đó lại nhăn, cuối cùng vỗ bàn trà đứng lên.
Mẹ Cố đứng bên cạnh bưng ấm trà rót nước cho ông, giật mình hoảng sợ: “Làm gì vậy, đừng có mà dọa Thanh Miêu Nhi.”
Phó huyện trưởng Cố kích động đáp: “Tôi phải ra ngoài một chuyến, không cần biết có được hay không, tôi phải thử một lần!”
Sau đó quay lại vỗ nhẹ vào đầu Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa, con cực khổ rồi. Chuyện này cha phải mang đi tìm người thử nghiệm. Nếu được, cha nhất định tán dương thành tích của con!”
Nói xong cả trà cũng không uống, cầm lấy cuốn sách rời đi.
Mẹ Cố sững sờ một lúc lâu mới hiểu ra, là Thanh Miêu Nhi đã tìm được thứ có ích rồi. Bà quay đầu nhìn Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi của chúng ta sao lại giỏi vậy chứ, nhìn quầng thâm kìa, khổ cho con quá. Con đợi một lát, mẹ sẽ rót sữa tươi cho con bồi bổ.” Bà vội vàng xoay người đi rót sữa tươi cho Tô Thanh Hòa.
Lúc chị dâu thứ ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy mẹ chồng đang cùng uống sữa tươi với vợ của cậu ba, lập tức nuốt nước bọt. Sữa tươi đấy…
Mẹ Cố nhìn thấy cô ta đi ra, nhíu mày nói: “Sao lại dậy muộn như vậy, còn là bộ dạng uể oải đó nữa!”
Chị dâu thứ lập tức đáp: “Mẹ ơi, tối qua con đọc sách cả đêm.”
“Đọc sách dùng được cái rắm à! Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta đã tìm ra cách rồi. Mẹ thấy con đọc sách cũng không dụng tâm.”
Toàn thân chị dâu thứ lập tức không còn sức lực gì, tủi thân nhìn Tô Thanh Hòa. Vợ cậu ba này, đây chẳng phải là không cho người ta đường sống à…Huhuhu, cô ta không nên học theo vợ của cậu ba.
Vợ cậu ba - Tô Thanh Hòa tỏ ra bản thân cô cũng rất bất lực. Cô biết ngay chị dâu thứ này của mình chính là thích nghĩ quá nhiều. Chẳng qua không quan tâm chị ta có tâm tư gì, vợ chồng anh hai chính là người đã giúp cô tìm việc làm, kiểu gì cũng không thể làm khó chị dâu thứ.
“Mẹ ơi, chị hai cũng có lòng tốt. Cha nói rồi, chỉ cần có lòng là được. Chuyện đó của con cũng chưa chắc có thể thành được mà.”
Chị dâu thứ vội vàng gật đầu: “Phải đó mẹ, con rất có lòng. Buổi tối, cả buổi tối con không ngủ được…”
Hu hu hu, đều là một đêm không ngủ, thế mà vợ cậu ba có thể uống sữa tươi, mà cô ta lại bị mắng.
Tình yêu thương của mẹ Cố dành cho Tô Thanh Hòa, đến bây giờ không còn từ nào để diễn tả được nữa. Đương nhiên cô nói gì thì là cái đó, vì thế mẹ Cố nói với chị dâu thứ: “Sau này ngủ sớm một chút, con không có bản lĩnh đấy thì quan tâm vớ vẩn làm gì?”
“…” Chị dâu thứ lau nước mắt chua xót, cô ta quyết định học tập theo chị dâu cả, tăng ca, tăng ca, tăng ca, cứ ở đơn vị tăng ca!
Buổi tối, nhất định cô ta phải là người cuối cùng về nhà! Dù sao thì học theo chị dâu cả sẽ không sai đâu.
Sau khi Tô Thanh Hòa uống sữa xong thì cũng vội vàng ra ngoài, dẫu sao trong quán cơm người rảnh rỗi nhất là cô, lúc trước vì để thăng cấp, cô còn nấu nướng một lát, hai ngày này, cô định cho mình nghỉ ngơi, cho nên cũng không chuẩn bị nghiên cứu món mới nữa. Cô đến quán cơm cũng chỉ lăn lộn cho qua ngày.
Đến quán cơm, cô cùng với mọi người ăn cháo, bánh quẩy, rồi cô ngồi một bên đọc sách… ngẩn ngơ.
Cô gái mới đến - Lai Hỉ nhìn Tô Thanh Hòa, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Nhìn cô trông còn nhỏ tuổi hơn cô ta nữa đấy, vậy mà đã trở thành đầu bếp quán ăn rồi, có tài quá đi. Người ta có tài như vậy, còn đang đọc sách học tập nữa đấy, đúng là có chí tiến thủ.
Lai Hỉ vô cùng muốn biết Tô Thanh Hòa nghĩ như thế nào, vì thế nhân lúc không bận làm việc thì cô ta chạy đến bên Tô Thanh Hòa và hỏi: “Đầu bếp Tô, cô học gì thế? Học lớp buổi tối sao?”
Tô Thanh Hòa đang cầm sách che mặt lại, ngồi trên ghế mà ngủ gật, nghe thấy lời này thì bừng tỉnh dậy, cô để lộ ra một đôi mắt to tròn từ phía sau cuốn sách, rồi hỏi: “Cái gì mà lớp học buổi tối?”
“Chính là đến trường học trong huyện ấy, nghe nói là có trường trung cấp chuyên nghiệp nữa đấy, có thể thi. Cô đang định thi sao?”
Thi vào lớp buổi tối, học trung cấp chuyên nghiệp?