Chương 245: Chuyện tốt 1
Không không không, mặc dù cô không có bằng cấp gì, nhưng mà tốt xấu gì cô cũng từng là người học mười mấy năm đèn sách rồi, là người sẽ không chuẩn bị học tiếp nữa. Những ngày tháng cực khổ học tập quá đáng sợ. Bây giờ cô chỉ muốn mỗi ngày cầm chút tiền lương, an nhàn sống qua ngày, sau đó thuận tiện làm nhiệm vụ kiếm chút đồ để đổi tiền mặt, sau đó lại đợi hai mấy năm sau cải cách mở cửa thôi… Đến lúc đó cô cũng già, con cái lớn hết, cô sẽ mở một cửa hàng, sau đó ở cửa hàng đó mà dưỡng già.
Cả đời này, nghĩ đến đã thấy nhẹ nhàng.
Nhìn thấy dáng vẻ hướng về cuộc sống tốt đẹp của cô mà Lý Lai Hỉ kính phục không thôi, nhìn xem đầu bếp Tô người ta tuổi tác không lớn, mà bản lĩnh lớn, còn có chí tiến thủ, hiếu học như vậy. Chả trách người trong nhà huyện trưởng đều muốn cô làm con dâu đến thế.
Lý Lai Hỉ là người không giữ mồm được, vì thế cô ta nói với thím mình là thím Lý.
Thím Lý cắn hạt dưa, lại nói với Kiều Đại.
Buổi chiều, lúc Kiều Đại đi chém gió, lại nói với bên bộ phận mua vật liệu. Vì thế chủ nhiệm Lưu cũng biết.
……
Buổi chiều tan làm, Tô Thanh Hòa về nhà từ sớm.
Vừa mới về đến nhà, cô lập tức ngửi thấy một mùi thơm. Phó huyện trưởng Cố đang ngồi bên bàn trong nhà, phía trước bày một đĩa đậu phộng, ông đang uống rượu, nói chuyện với con trai mình, Cố Trường Chính.
Mẹ Cố thì ngồi ở bên uống trà, thấy Tô Thanh Hòa về thì lập tức đứng dậy đi tới, nói: “Ôi chao, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta về rồi đấy à.”
Giọng mẹ Cố rất dịu dàng, Tô Thanh Hòa vừa nghe thì con tim nhỏ bé giật thót một cái.
“Mẹ ơi, sao trong nhà thơm thế, tối nay ăn gì vậy?”
“Cha con cắt thịt về.” Mẹ Cố nói với vẻ mặt đầy vui mừng: “Tối nay chúng ta ăn thịt mỡ.”
Tô Thanh Hòa vừa nghe thì lập tức vui sướng, cha chồng cô là một cán bộ kỳ cựu, không nỡ tiêu tiền, chứ đừng nói là mua thịt. Đây là có chuyện tốt đấy, xem ra là thành công rồi.
Quả nhiên, cô vừa mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phó huyện trưởng Cố đang cười, nhìn thấy cô, phó huyện trưởng Cố cười nói: “Thanh Hòa à, con mau qua đây ngồi ăn chút đi. Lát nữa chị dâu con nấu thịt xong, con tới ăn nhé.”
“Vâng ạ, con cất đồ xong thì lập tức qua.” Tô Thanh Hòa vui cười hớn hở đi cất đồ, sau đó mới quay lại bàn: “Cha ơi, con ăn cơm tối xong mới về, ăn no lắm rồi, mọi người cứ ăn nhiều chút đi, con ngồi góp vui với mọi người thôi.”
Phó huyện trưởng Cố cười nói: “Ít nhiều cũng ăn một chút, cha đang vui đấy. Lần này con đã giúp cho cha một việc lớn!”
Tô Thanh Hòa lập tức sáng mắt lên: “Cha à, thế nào, thế nào rồi, có tác dụng không?”
“Đưa đến hội nghiên cứu sản phẩm nông nghiệp trong tỉnh, người ta nói xem qua thì có vài căn cứ, nhưng mà phải chế tạo ra để thử nghiệm, cần phải mấy ngày, mặc dù như thế nào, đây cũng là một hy vọng đấy. Cho dù chỉ có một chút tác dụng, cũng là chuyện tốt.”
Phó huyện trưởng Cố cảm thấy những ngày tháng này cuối cùng cũng xem như gặp được một chuyện tốt rồi, dù có tác dụng lớn hay không, thì trong lòng ông ít nhiều cũng cảm thấy dễ chịu.
Tô Thanh Hòa cười vui mừng, cũng xem như không uổng công sức cô bỏ ra rồi.
Phó huyện trưởng Cố nhìn Tô Thanh Hòa, cười đôn hậu, nói: “Thanh Hòa à, lần này con nhọc lòng rồi. Đều là công lao của con, nếu như thật sự thành công thì cha phải xin tỉnh ban thưởng cho con. Đây chính là một chuyện tốt.”
Tô Thanh Hòa cười thẹn thùng: “Con làm như vậy chỉ là vì để cho mọi người không phải đói nữa, làm cho cha cũng vui, không có suy nghĩ gì khác.” Thưởng cho con, nhất định phải thưởng cho con, mau thưởng cho con, con thật sự rất mệt đấy!
“Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta chính là thành thật như thế, làm chuyện tốt cũng không nói gì, không giống như nhà thằng hai, chuyện gì cũng không làm mà cả ngày thể hiện lại rất nhiều.” Mẹ Cố khen ngợi cô còn không quên quở trách cô vợ của thằng hai không đáng tin gần đây.
“Mẹ ơi, chị hai cũng có lòng rồi.” Tô Thanh Hòa khuyên nhủ.
Mẹ Cố cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này phó huyện trưởng Cố mới nhớ đến con trai và con dâu hai của mình vẫn chưa về, ông hỏi: “Vợ chồng thằng hai đâu?”
“Có lẽ là tăng ca, hôm nay con và Hách Mi cũng chuẩn bị tăng ca, nếu không phải mẹ đi gọi tụi con về nấu cơm thì tụi con cũng phải tăng ca đấy.” Cố Trường Chính đáp.
Phó huyện trưởng Cố nghe thấy thế thì rất hài lòng, con trai, con dâu bây giờ ngày càng có chí tiến thủ rồi, rất tốt.
“Tăng ca thì tăng ca, là chuyện tốt. Chúng ta ăn trước, để dành lại cho vợ chồng thằng hai một ít.”
Đợi chị dâu cả bưng thịt lên trên bàn, Cố Lâm và Cố Lỗi cũng ở trong phòng ngửi thấy mùi, nên đi ra, sau đó ngồi xuống ăn từng miếng to.