Chương 246: Chuyện tốt 2
Phó huyện trưởng Cố cũng vừa ăn vừa uống rượu với Cố Trường Chính, Tô Thanh Hòa ăn vài miếng rồi đi tắm rửa chuẩn bị ngủ.
Biết cô gần đây vất vả, mẹ Cố đưa cô vào phòng với vẻ mặt đầy trìu mến, còn đưa cho cô một ly sữa: “Con phải bồi bổ thêm vào, con xem người gầy đi cả rồi kìa, cái cằm nhọn luôn.”
Tô Thanh Hòa nằm xuống giường, vừa nghe thấy mẹ Cố nói thế thì thích thú sờ cái cằm nhọn của mình, không phải mặt cô thành kiểu trái xoan rồi đấy chứ.
Đợi mẹ Cố ra ngoài rồi thì cô lập tức khóa cửa phòng lại, nằm xuống giường xem hệ thống.
Bây giờ tài nghệ nấu nướng của cô đã đạt cấp C, được xem là cấp bậc đầu bếp chính thống.
Thuận tiện xem thử nhiệm vụ kiểm tra đánh giá của cấp tiếp theo.
“Trong Mãn Hán Toàn Tịch tùy ý rút ra mười món ăn làm món ăn kiểm tra đánh giá, do hệ thống đánh giá.”
“…” Cái gì, Mãn Hán Toàn Tịch ư? Thật ngại quá, chúng tôi nghèo, chưa từng ăn.
Tô Thanh Hòa đóng cột nhiệm vụ hệ thống lại, sau đó nhìn thịt sấy khô làm cho Cố Trường An ở trong không gian trữ đồ, cô đã làm được năm cân rồi, đợi nghỉ ngơi hai ngày xong, lại làm tiếp năm cân cho Trường An, gộp lại gửi qua một lần.
Lần này viết thư nên viết gì đây nhỉ?
Cô suy nghĩ một lát, đầu óc dần dần quay cuồng rồi trực tiếp ngủ thiếp đi.
Người nhà họ Cố sắp ăn cơm xong thì chị dâu thứ và Cố Trường Bình mới từ bên ngoài về.
Đứng trước cửa, Cố Trường Bình nhìn vợ mình với vẻ mặt mệt mỏi: “Em như vậy là sao thế, đột nhiên đòi tăng ca muộn như vậy, mặc dù được lãnh đạo khen rất quan trọng, nhưng cũng không thể liều mạng như thế chứ, cơm cũng không ăn luôn. Người khác ăn cơm ở đơn vị, lương thực của chúng ta lại không có ở trong đơn vị, đói bụng thế này còn tăng ca làm gì?”
“Anh thì hiểu cái gì chứ, đây gọi là có chí tiến thủ.” Cha mẹ chồng chính là thích người có chí tiến thủ, giống như chị dâu cả với vợ cậu ba vậy.
Chị dâu thứ cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Người trong nhà đang ăn uống ngon miệng.
Cô ta vừa mới bước vào thì con trai mình - Cố Lâm nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi: “Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới về thế, hôm nay chúng ta ăn thịt, thịt ngon lắm!” Cái miệng nhỏ đó vẫn còn dầu bóng loáng.
Chị dâu thứ: “…”
Cô ta mới tăng ca mà trong nhà đã ăn thịt mỡ rồi, có còn để cho cô ta sống dễ dàng không thế, hu hu hu…
……
Qua ba ngày sau, cuối cùng bên tỉnh cũng có tin tức rồi, đã làm ra một ít phân bón dùng thử. Chỉ là không biết hiệu quả như thế nào.
Phó huyện trưởng Cố cho người đi lấy về huyện thành, sau đó cân nhắc có cần phải tìm một chỗ để thử không. Mặc dù bên tỉnh có đất thử nghiệm, nhưng suy cho cùng cũng không giống được với đất của người dân, cho nên ông vẫn phải tìm một mảnh đất của người dân để thử xem.
“Cha ơi, hay là đi qua bên đội sản xuất Hoàng Hà thử đi, con quay về nói với đội trưởng của chúng con, vừa hay tuần trước con cũng chưa về, hai ngày nữa con định về thăm mẹ con.”
Phó huyện trưởng Cố đáp: “Ừm, để cha suy nghĩ thêm.”
Chuyện này cũng khó để con dâu ra mặt được, nếu như không có tác dụng, hoặc là không tốt cho hoa màu, thế không phải hại con dâu rồi sao? Đến lúc đó ngay cả về nhà mẹ đẻ cô cũng không về được nữa.
Tô Thanh Hòa cũng không nói tiếp. Dù sao chuyện này nhất định phải để đội sản xuất Hoàng Hà làm.
Nhân thời gian nghỉ ngơi buổi tối, cô làm thịt sấy khô cho Cố Trường An, sau đó ban ngày thì viết thư cho Cố Trường An, quan tâm đến cuộc sống của anh, bảo anh đừng tiết kiệm cho cô, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không đủ thì viết thư cho cô.
Không còn cách nào khác, tiền cũng đưa hết cho cô rồi, lúc này Trường An chắc muốn ăn gì cũng không có tiền mua.
Viết thư xong rồi thì gửi đi, sau đó lại gửi thịt sấy khô cho Trường An, xong hết mọi việc thì Tô Thanh Hòa chuẩn bị về nhà ngoại.
Tuần trước, cô vì xây dựng không khí học tập khắc khổ, mà không về nhà mẹ đẻ đấy. Lần này vừa hay đem ít cá chép nấu chua về cho người nhà nếm thử.
Sáng sớm cô đã dậy dọn dẹp đồ đạc về, mẹ Cố nhét một đống đồ trong túi cho cô.
“Trời sắp nóng rồi, phải may đồ mới cho mẹ con. Đường đỏ cũng mang về, nấu nước đường đỏ mà uống. Còn ít bột sắn dây này nữa, chút bánh ngọt kia con cũng mang về ăn dần, đừng tiết kiệm.”
Mẹ Cố không yên tâm, dặn dò cô.
Bây giờ bà coi vợ thằng ba như con gái của mình là yêu thương, quan tâm săn sóc, hiếu thảo biết bao, không khác gì so với con gái ruột.
Tô Thanh Hòa không ngăn được sự nhiệt tình của mẹ chồng mình, chỉ có thể cột hết vào xe, sau đó đạp xe về nhà.