Chương 247: Về nhà
Tô Thanh Hòa mới về đến đội sản xuất Hoàng Hà, Đại Bảo và Nhị Bảo chơi ở cổng thôn lập tức phát hiện ra Tô Thanh Hòa, sau đó chúng hét lớn lên về phía nhà: “Cô về rồi——”
Giọng nói đó vô cùng vang dội. Nghe vẫn còn chút tiếng vọng lại.
Tiếp theo đó tiếng của bé gái cũng truyền đến: “Cô về rồi——”
Cuối cùng là giọng nói ngạc nhiên vui mừng của Cao Tú Lan: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta về rồi đấy à?”
Tô Thanh Hòa nghe thấy những giọng nói kia không ngừng vang lên, cô xuống xe với vẻ mặt lúng túng, nhìn Tô Đại Bảo và Tô Nhị Bảo đang chơi ở cổng thôn, hỏi: “Đại Bảo, mấy đứa đang làm gì thế?”
Đại Bảo nhìn chiếc xe đạp với vẻ mặt đầy phấn khích: “Cô ơi, đã lâu rồi cô chưa về nhà, bà nội lo cô về mà nội không có nhà nên bảo chúng cháu đợi ở cổng thôn đấy, mấy chị Đại Nha cũng ở gần đây đào giun. Cô vừa về thì giúp chúng cháu chuyển lời, nội ở nhà sẽ nghe thấy.”
Nghe thấy lời của Tô Đại Bảo, Tô Thanh Hòa vừa cảm thấy xót xa trong lòng lại vừa cảm thấy buồn cười, động tĩnh này của mẹ cô cũng quá lớn, giống như hoàng đế vào triều vậy, người chưa đến, phải cho người hô to trước một tiếng.
Vẫn chưa đến trong sân, Cao Tú Lan đã ra ngoài đón tiếp, mấy bé gái cũng xách theo công cụ đến, ánh mắt trông chờ nhìn Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa đã gần nửa tháng chưa về rồi, người trong nhà thật sự nhớ mong cô.
Vào trong nhà, Tô Thanh Hòa vừa lấy đồ ra để trên bàn, vừa nói: “Mẹ ơi, sau này mẹ đừng làm như thế nữa, thôn mình chỉ rộng chừng đấy, con về rồi thì có thể tìm thấy mọi người mà. Mọi người bình thường muốn làm gì thì làm nấy, đừng vì con mà chạy đi trông ngóng thế. Tuần trước con có chút chuyện, cho nên không về được. Sau này nếu như bận rộn, nói không chừng cũng không có thời gian về nữa đấy.”
Mấy đứa nhỏ bên cạnh nhìn đồ ăn trên bàn mà chảy nước miếng, bị mông của Cao Tú Lan che mất, sau đó lại không nhìn thấy gì nữa. Bọn nhỏ chán nản, cúi đầu xuống.
“Con bận gì thế, có mệt không?” Cao Tú Lan vừa pha nước đường đỏ cho cô vừa nói. Bà ấy đau xót nhìn cô con gái của mình, than thở: “Gầy đến mức cằm nhọn luôn rồi.”
Nghe mẹ mình nói như vậy, Tô Thanh Hòa lại sờ vào cái cằm của mình, trong lòng rất vui.
“Con không mệt đâu, chẳng phải lúc trước cha Trường An nhọc lòng vì chuyện hạt giống sao, con muốn giúp đỡ cha chồng thôi.”
Cao Tú Lan lại thở dài: “Giúp cái gì chứ, không có ích đâu, hạt giống này vốn dĩ trễ mất mấy ngày rồi, hơn nữa mùa màng năm nay cũng không tốt, mẹ thấy tình hình cũng không được tốt lắm. Cái ngày mà hạt giống đến, mẹ đã đi xem qua, không phải là hạt giống tốt gì. Nếu để mẹ nói thì còn chẳng bằng lấy ra ăn luôn cho xong, gieo xuống đất cũng lãng phí thôi.”
“Mẹ à, cái này không thể ăn được đâu, đây là một phần hi vọng. Trong đội nhiều người như vậy chỉ dựa vào cái này thôi. Hơn nữa, bên phía cha Trường An chạy khắp nơi, chỉ vì để hạt giống tăng sản lượng, con nhìn mà thấy lo, cho nên cũng tìm cách giúp, hi hi, kết quả đúng là để cho con tìm được một cách hay. Cha Trường An nói có thể có hiệu quả đấy.”
“Thật sao?” Cao Tú Lan ngạc nhiên vui mừng, hỏi: “Cách gì thế?”
“Con cũng không rõ nữa, chẳng phải nơi này của chúng ta trước đây bị hạn hán sao, có người nghiên cứu cái này, sau đó viết vào một quyển sách, lúc trước con đi khắp nơi mua sách học, cũng mua quyển sách này về luôn.”
Cao Tú Lan cười hớn hở nói: “Mẹ thấy con gái mình chính là vận may tốt đấy, cho nên mới tìm được cách hay. Sau này con ở nhà họ Cố, xem ai dám ức hiếp con!”
Tô Thanh Hòa nghĩ một hồi, sau đó lấy từ trong túi ra mấy miếng khoai lang sấy, bảo mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi. Mấy đứa nhỏ cầm lấy đồ ăn rồi vội vàng chạy ra phía ngoài.
Cô kéo Cao Tú Lan lại thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ nói xem có khi nào là do cha con chỉ điểm cho con không, nếu không thì sao con lại may mắn thế chứ, cả con chuột to lần trước nữa, con cứ cảm thấy có gì đó liên quan đến cha con.”
Cao Tú Lan chưa từng nghĩ đến chuyện này, bây giờ vừa nghe cô nói vậy thì cảm thấy rất có lý. Chuyện này rất có khả năng, Đại Căn đang phù hộ cho con gái đấy: “Con gái à, nói như vậy, cái cách mà con tìm được, không chừng thật sự có tác dụng đấy.”
Tô Thanh Hòa gật đầu thật mạnh: “Đúng thế đấy mẹ, bây giờ bên cha Trường An đang muốn tìm một số khu đất để thử nghiệm trước, con cảm thấy nếu như cách này có tác dụng thì chúng ta dùng sớm một chút, tăng thêm sản lượng. Con muốn để đội trưởng Quách đi xin đất thử nghiệm, mẹ cảm thấy như thế nào?”
Chuyện này nếu như lúc trước thì Cao Tú Lan nhất định sẽ không đồng ý đâu. Lỡ như không thành, chẳng phải con gái mình sẽ bị oan chết à. Nhưng nếu thật sự là Đại Căn chỉ điểm cho con gái, thế thì chứng minh không chừng thật sự có tác dụng đấy. Chuyện tốt này, đương nhiên phải để người nhà mình ra mặt rồi.