Chương 253: Hiểu lầm 3
Cố Trường Bình ho khụ khụ, cười nói: “Thanh Hòa, là anh nói. Nhờ chủ nhiệm Lưu của ban vật tư nên anh mới biết chuyện này, ông ấy nói người của quán ăn đều biết. Cũng trách bình thường mọi người ít quan tâm đến em.”
Người của quán ăn đều biết? Tô Thanh Hòa tuyệt vọng, sao cô lại không biết?
“Chuyện đó, không phải đâu, thật ra con không có ý định gì khác, con không đi học cũng được, con sẽ tự đọc sách.” Cô không hề muốn đi học một chút nào, huhuhu, còn đi học lớp buổi tối nữa chứ, ôi mẹ ơi, vừa làm vừa học. Hồi trước đi học đại học cô có đi phát tờ rơi, đi đến nỗi chân cô nhũn cả ra, khó khăn lắm thì học được viết tiểu thuyết mới được giải phóng, giờ thì phải vừa làm vừa học... Mệt chết mất!!!
Mẹ Cố kéo tay cô: “Thanh Miêu Nhi, chúng ta là người một nhà, con đừng khách sáo. Cha con đã sắp xếp đâu vào đó rồi, con cứ đi học đi. À phải rồi, con muốn học ngành gì ấy nhỉ, hay là học kế toán nhé, ngành này tốt lắm.”
Phó huyện trưởng Cố nói: “Thật ra học về kỹ thuật cũng rất được.”
Tô Thanh Hòa lí nhí đáp: “Có thể không đi được không? Phiền lắm ạ.”
“Đừng có nói vớ vẩn, gì mà phiền với không phiền” Mẹ Cố tự mình nói.
Tô Thanh Hòa: “...”
Nhưng cô ngại phiền mà: “… Mẹ ơi, con không muốn học lớp buổi tối đâu.”
Mẹ Cố không tin: “Ai cũng biết, con còn giấu làm gì. Nếu con không muốn đi, vậy con ôm sách học cái gì cả ngày? Ngoan nào, đã nói con không cần lo, đã lo liệu xong hết rồi.”
Tô Thanh Hòa muốn rớt nước mắt, cô không thể nào nói đó chỉ là giả vờ, thật ra là cô ngủ gật được...
Sau khi nói chuyện với Tô Thanh Hòa xong, nhà họ Cố bắt đầu dọn cơm.
Đáng ra đã ăn từ sớm, nhưng mọi người muốn chờ Tô Thanh Hòa về để “thương lượng đại sự.”
Thức ăn đã được dọn lên bàn xong, mẹ Cố lại nói với Tô Thanh Hòa: “Anh chị cả sẽ đến đón con hàng ngày. Ban đêm nên mọi người không yên tâm.”
Nói xong, bà lại quay sang nói với con dâu thứ: “Nhà thằng hai này, sau này chị cả sẽ về trễ, con nấu cơm nhé.”
Con dâu thứ nghe xong, đầu óc xoay 180 vòng, sau đó buông bát đũa xuống, “Mẹ ơi, con thấy hay là để con đón Thanh Hòa nhé, tuổi chúng con cũng gần bằng nhau, dễ nói chuyện.”
Con dâu cả nghe không lọt câu này nên nghiêm mặt, “Chúng ta cũng có hơn kém nhau bao nhiêu tuổi đâu.”
“Hơn kém hai tuổi còn gì!” Con dâu thứ giơ thẳng hai ngón tay một cách khoa trương.
Con dâu cả nhìn bộ dạng phải giành cho bằng được này bèn dứt khoát không nói gì nữa. So đo với cô ta làm gì chứ.
Con dâu thứ vui thôi rồi, lập tức nói: “Sau này con sẽ đón Thanh Hòa, dù sao đơn vị của con cũng tan làm sớm.”
Được đi đón thì tốt biết bao, không cần phải nấu cơm, còn có thể đi chơi chốc lát bên ngoài. Dù gì nếu em ba còn chưa về, mẹ cũng sẽ không dọn cơm ăn trước, bọn họ về đến nhà là sẽ có cơm ăn.
Quan trọng là sau này cô ta sẽ được dùng xe đạp của em ba, cô ta sẽ đạp xe đưa em ba đi làm, sau đó đạp đến đơn vị, tới trưa thì đạp xe về ăn cơm, sung sướng biết bao! Cô ta càng nghĩ càng vui, mặt mày rạng rỡ.
Cố Trường Bình không nhìn được nữa nên cúi đầu ăn cơm. Anh ta cảm thấy dường như mình lại phải thay vợ dọn dẹp tàn cuộc rồi. Nhiệm vụ của anh chị cả, sao lại bị vợ mình nhàn rỗi không có gì làm giành mất được chứ...
Thấy con dâu thứ nhiệt tình như vậy, mẹ Cố cũng không nói gì, sau đó hỏi Tô Thanh Hòa: “Con thấy thế nào?”
Tô Thanh Hòa không nói được gì, cô có thể thấy thế nào chứ, cô không hề muốn đi, huhuhu...
“… Vậy thì làm phiền chị hai.” Giọng Tô Thanh Hòa nghẹn nói.
Con dâu thứ cười nói: “Không phiền chút nào đâu, em không cần cảm động, người một nhà cả mà.”
Cố Trường Bình cũng cười nói: “Đúng vậy, đều là người nhà với nhau, sau này có chuyện gì thì cứ nói với mọi người.”
Tô Thanh Hòa cười, cô thành thật cảm ơn mọi người.
Sau khi ăn xong, Tô Thanh Hòa rửa mặt xúc miệng thật nhanh rồi quay về phòng.
Cô cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh hơn thì mới có thể hồi phục lục phủ ngũ tạng bị tổn thương.
Mẹ ơi, cô mãi mới làm việc xong, sao lại đối xử với cô như thế này. Cô nằm trên giường để có sức, “Hệ thống, tôi không muốn tiếp tục nấu cơm nữa, tôi phải đi học rồi. Sau khi tôi đi học chắc chắn sẽ rất cực khổ, sau này tôi không còn cách nào để hoàn thành nhiệm vụ nữa rồi. Hai chúng ta cùng nhau nghỉ hưu dưỡng lão đi.”