Chương 252: Hiểu lầm 2
Phó huyện trưởng Cố khuyên nhủ: “Như vậy là bà không hiểu Thanh Hòa rồi, con bé này là người cần cù chăm chỉ, sao có thể vì học mà không cần công việc nữa. Công việc này của nó vừa mới được chuyển thành nhân viên chính thức, bây giờ mà không làm nữa, sẽ có lỗi với tổ chức. Con bé nhất định sẽ không đồng ý đâu. Tôi thấy nó như vậy là đang chuẩn bị vừa học vừa làm đấy, như vậy cũng tốt, cần cù vươn lên, tư tưởng, giác ngộ cao, sau này sẽ là người có tiền đồ. Thế này đi, lát nữa tôi đến trường trung cấp chuyên nghiệp ở trong huyện chào hỏi, cho con bé đi học buổi tối.”
Nói xong ông lại dặn dò con trai cả: “Tối về thì con đi đón con bé, đừng để nó về một mình.”
Mẹ Cố gật đầu lia lịa: “Đúng đó, để Trường Chính đi đón, làm công an thì nên bảo vệ sự an toàn của người dân.”
Đồng chí công an Cố Trường Chính lập tức vỗ ngực, bảo đảm: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
……
Tô Thanh Hòa làm cả ngày ở quán cơm Quốc Doanh, ngoài việc làm thủ tục chuyển sinh hoạt, thì cô chỉ ôm sách ngồi trong quán mà ngủ gà ngủ gật.
Ngủ cả một ngày, cô thong dong đạp xe về nhà, trên đường đi, tâm trạng vui vẻ muốn ca hát.
Chuyện hạt giống được giải quyết xong, tài nghệ nấu nướng cũng nâng cấp rồi, hộ khẩu cũng chuyển rồi, ôi chao, sau này cuối cùng cũng có thể sống những ngày tháng thoải mái.
Cô đã quyết định, sau này phải viết thêm nhiều thư cho Trường An. Không có việc gì thì viết một bức thư nhà ấm áp, để cho đồng chí Trường An cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cô mở cửa vào nhà, phát hiện người trong nhà đều về cả rồi.
Mọi người đều đang ngồi quanh bàn, chăm chú nhìn cô.
Ngay cả Cố Lỗi với Cố Lâm cũng nhìn cô với vẻ mặt hứng khởi.
Tô Thanh Hòa: “…” Sao lại có một cảm giác không lành thế này.
…
“Thanh Miêu Nhi, con về rồi đấy à. Mau lại đây, mọi người đang bàn chuyện đại sự của con đó.”
Mẹ Cố nhiệt tình đi tới kéo Tô Thanh Hòa ngồi xuống bàn, cả nhà đang quây quần bên bàn ăn, mắt đều hướng về cô.
Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy lo sốt vó, lẽ nào cô bị mọi người phát hiện ra bí mật rồi ư?
Cô cố ý ra vẻ bình tĩnh nói: “Cha mẹ, sao vậy ạ?”
“Thanh Hòa à, chúng ta biết nỗi lòng của con rồi.”
Phó huyện trưởng Cố nghiêm túc nói. Mẹ Cô tiếp lời: “Đúng vậy, cái con bé này, giấu cha mẹ làm gì chứ. Chúng ta hiểu cho con mà.”
Chị dâu thứ Cố nói: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, cũng đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Để mọi người biết thì càng tốt.” Cha mẹ chỉ thích những người có chí tiến thủ mà thôi!
Tô Thanh Hòa: “...!!!.” Hệ thống ơi hệ thống, chuyện gì vậy, thế này là thế nào?
Hệ thống không hề đáp lại, Tô Thanh Hòa cảm thấy tình huống này rất không bình thường, này là sắp chết tới nơi rồi. Cô làm gì có nỗi lòng nào để giấu giếm chứ? Ngoại trừ sự tồn tại của hệ thống keo kiệt này ra, cô sống rất ngay thẳng! Cô chăm chú nhìn mọi người, bọn họ lại nhìn cô đầy mong chờ.
Trán Tô Thanh Hòa lấm tấm mồ hôi, đầu óc mịt mờ. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy nên dùng thủ đoạn vẫn hơn, “Cha mẹ, con làm gì có tâm sự, con rất ổn.”
“Con không cần giấu mọi người nữa!” Mẹ Cố kích động nói.
Tô Thanh Hòa giật mình, ôi mẹ ơi, chuyện gì thế này. “Rốt cuộc thì mọi người biết cái gì?” Cô ra vẻ sắp khóc nói, trong lòng hét lên đừng ép con, con chỉ là một đứa trẻ!
Mẹ Cố xúc động nói: “Mọi người biết con muốn đi học, con ngại không dám nói. Cả ngày cứ ở trong đơn vị tự học. Mọi người biết cả rồi.”
Thì ra là chuyện này... Tô Thanh Hòa lập tức thở phào nhẹ nhõm... Còn chưa kịp thở ra hết hơi lại nghe thấy mẹ Cố nói:
“Cha con đã sắp xếp cho con đi học lớp buổi tối ở trong huyện rồi. Lớp do huyện ủy mở, điều kiện tốt hơn các đơn vị khác nhiều.”
Tô Thanh Hòa lập tức bị sặc nên lấy tay che miệng ho khụ khụ. Cái gì cái gì, cô nói muốn đi học lúc nào chứ?
Mẹ Cố thấy cô như vậy, tưởng cô đang mừng nên bà cười vỗ lưng cho cô.
“Ôi chao, nhìn Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta vui chưa kìa. Con bé này, thế mà không nói sớm. Cũng trách cha mẹ không nghĩ thấu đáo, cứ tưởng con bao nhiêu năm nay không đụng đến sách vở nên không có ham muốn học hành. Thì ra Thanh Miêu Nhi nhà ta thích học đến thế. Tốt quá, muốn tiến bộ là chuyện tốt. Chỉ có điều hơi vất vả tí thôi.”
Tô Thanh Hòa còn chưa kịp nói rõ, phó huyện trưởng Cố đã thấm thía nói: “Thanh Hòa là đứa trẻ năng động, không sợ khổ. Như vậy rất tốt, chúng ta đều ủng hộ con.”
Tô Thanh Hòa: “…” Ai nói chứ, rõ ràng cô rất sợ khổ! Cô rưng rưng nước mắt nhìn mọi người, “Ai đã nói chuyện này vậy, ai nói con muốn đi học chứ?”