Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 251 - Chương 251 - Hiểu Lầm 1

Chương 251 - Hiểu lầm 1
Chương 251 - Hiểu lầm 1

Chương 251: Hiểu lầm 1

Nhìn giấy chứng nhận, lúc này Quách Trường Thắng mới tin là thật. Cô con gái út nhà họ Tô này đúng là lên đời rồi.

Người lười cũng có phúc của người lười… À không đúng, là ở hiền gặp lành. Cô con gái của nhà họ Tô không lười nữa, nếu thật sự lười thì đâu thể làm đầu bếp ở quán cơm được. Người của đơn vị người ta cũng đâu phải mắt mù.

Đợi đến lúc Tô Thanh Hòa về đến nhà thì người trong cả đội đều biết nhà họ Tô có người trên huyện thành. Không chỉ là người huyện thành, mà còn là đầu bếp của quán cơm Quốc Doanh nữa đấy, là kiểu đầu bếp mỗi ngày muốn ăn thịt thì sẽ nấu thịt.

Ngày hôm sau, lúc đi, trên lưng Tô Thanh Hòa lại mang theo thịt muối trong nhà đi.

Mới đi đến thị trấn, cô lại nhìn thấy có người đứng chỗ giao lộ đợi. Đi đến gần mới nhận ra là Cao Phúc Sinh, bác cả của mình.

“Thanh Miêu Nhi, cuối cùng cháu cũng đến rồi! Tối hôm qua lúc tan làm, bác mới biết chuyện cháu trở về, buổi sáng đã sớm chờ ở đây.”

Cao Phúc Sinh nhìn thấy Tô Thanh Hòa thì vui mừng kêu lên.

Nhìn thấy Cao Phúc Sinh thì Tô Thanh Hòa xuống xe, cô vẫn chưa nói gì thì Cao Phúc Sinh trực tiếp treo đồ vào xe của cô, sau đó xoay người chạy mất. Ông ta còn quay đầu lại vẫy tay với Tô Thanh Hòa: “Đừng khách sáo với bác, cần gì thì cứ nói với bác.” Nói rồi ông ta lại chạy nhanh đi mất.

Tô Thanh Hòa âm thầm nhìn cái túi, bên trong có vải, đường đỏ, và một ít khoai lang sấy.

“…” Đối xử tốt với người thành thật quá cũng là một gánh nặng mà.

Tô Thanh Hòa cười bất lực, đặt đồ lại cho ngay ngắn, chuẩn bị lần sau sẽ mang ít đồ ăn cho bác cả. Cái thứ ân tình này, trả không rõ ràng được.

Đến huyện, đầu tiên Tô Thanh Hòa về nhà họ Cố một chuyến, cất hết đồ trong nhà họ Cố.

Mẹ Cố nhìn thấy Tô Thanh Hòa mới sáng sớm đã xách nhiều đồ như vậy về, bà trách cứ: “Con lấy ở nhà làm gì chứ, ở đây không thiếu, con giữ lại cho nhà mẹ đẻ dùng, chứ không anh trai chị dâu con lại ý kiến.”

“Đều là đồ mà mẹ con với bác con gửi đấy, không ai có ý kiến cả.”

“Ôi chao, họ cũng khách sáo quá rồi, mẹ bỏ vào trong phòng con, con cứ dùng dần dần.” Mẹ Cố vội vàng mang đồ đặt vào phòng. Dù sao cũng không để cho người khác dùng đâu.

Trong lòng bà càng thích vợ thằng ba hơn, Thanh Miêu Nhi nhà họ đúng là con ngoan, cho nên mới làm cho người nhà mẹ đẻ yêu thương như vậy. Nếu như đổi lại là người khác thì chỉ mong sao lấy đồ từ nhà chồng về nhà mẹ đẻ đấy.

Nhìn thấy Tô Thanh Hòa ra ngoài đi làm, mẹ Cố cứ cảm thấy mình vẫn chưa đối xử đủ tốt với vợ thằng ba. Bà muốn tìm cho cô một công việc tốt, kết quả chỉ có thể làm thời vụ, bây giờ Thanh Miêu Nhi dựa vào thực lực của bản thân mà chuyển thành nhân viên chính thức

Trong lòng bà cứ nhớ mãi chuyện này. Buổi trưa, lúc cả nhà cùng nhau ăn cơm thì mẹ Cố lại nhắc đến chuyện này.

“Nếu như Trường An ở nhà thì tốt rồi, hai vợ chồng trẻ chúng nó cũng đâu cần tách ra lâu như thế. Là mấy người có lỗi với Thanh Miêu Nhi.” Bà thì không có lỗi đâu, bà không đồng ý Trường An đi!

Trong lòng phó huyện trưởng Cố cũng rất chột dạ, lần này đội sản xuất Hoàng Hà đến huyện xin làm thử nghiệm, ông biết nhất định là do con dâu út thuyết phục. Vợ thằng ba vẫn luôn một lòng một dạ hiếu thuận với ông đấy…

Cố Trường Bình nhìn người trong nhà, bầu không khí có chút trầm lắng, cảm thấy bản thân mình nên nói gì đó, tốt nhất là có quan hệ tốt với vợ cậu ba, nên anh ta nói: “Con nghe đồn gần đây vợ cậu ba muốn thi trung cấp chuyên nghiệp ở lớp học buổi tối đấy.”

Nghe thấy lời này, cả nhà đều nhìn sang anh ta.

Phó huyện trưởng Cố nói: “Làm sao con biết?”

Cố Trường Bình lập tức đáp: “Chính là người bạn trong quán cơm Quốc Doanh đó của con nói, cậu ấy cũng là nghe từ người cùng làm việc với em dâu nhắc đến, nói là em dâu vì thi trung cấp chuyên nghiệp ở lớp học buổi tối mà mỗi ngày ôm sách ngồi đọc trong phòng bếp đấy.”

“Nhất định là đúng rồi!” Mẹ Cố lập tức nói: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta là người hiếu học nhất, nếu không thì đâu nghĩ đến tìm cách từ trong sách để giúp ông. Ông Cố à, vợ thằng ba có chí tiến thủ đấy, là do chúng ta không nghĩ chu đáo.”

Chị dâu thứ thắc mắc hỏi: “Nhưng mà không phải vợ cậu ba chỉ tốt nghiệp tiểu học sao, nhiều năm như vậy không học, sao bây giờ lại muốn học rồi?” Cô ta cảm thấy liệu rằng đây có phải bản lĩnh mới của vợ cậu ba không.

Cô ta vừa mới nói xong thì bị mẹ Cố trừng mắt một cái: “Tốt nghiệp tiểu học thì có làm sao, mẹ còn chưa tốt nghiệp tiểu học đây này! Đấy là do điều kiện hoàn cảnh gia đình của Thanh Miêu Nhi kém, không có điều kiện học tiếp, nếu không thì bây giờ có thể học đại học rồi! Mặc kệ, tôi không biết đâu, ông Cố, ông phải nghĩ cách, sắp xếp cho Thanh Miêu Nhi đi học, theo như tôi thấy, cái công việc này không cần cũng được, nếu không thì ban ngày làm việc, buổi tối lại đi học, mệt lắm đấy.”

Bình Luận (0)
Comment