Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 250 - Chương 250 - Chuyển Khẩu

Chương 250 - Chuyển khẩu
Chương 250 - Chuyển khẩu

Chương 250: Chuyển khẩu

Tô Thanh Hòa gật đầu: “Vâng ạ, bây giờ con ở quán cơm việc gì cũng không cần làm nữa, mỗi ngày ăn uống vui chơi. Đúng rồi, bây giờ con là người làm chính thức, có thể chuyển hộ khẩu đến quán cơm Quốc Doanh, về sau có thể ăn lương thực cung ứng rồi. Con ở quán cơm Quốc Doanh cũng không thiếu đồ ăn đâu, sau này lương thực cung ứng của con còn có thể trợ cấp cho nhà. Năm nay chúng ta không phải chịu đói nữa.”

Nói làm đầu bếp thì Cao Tú Lan cũng chỉ vui mừng một chút, nhưng khi nghe thấy con gái mình sắp trở thành người trong huyện thành, sau này có thể ăn lương thực cung ứng rồi thì trong lòng bà ấy bỗng chốc như bắn pháo hoa vậy, đủ các loại hoa đều nở rộ.

Sau này con gái nhà mình chính là người trong huyện thành, ăn lương thực cung ứng, cho dù sau này con rể có đối xử không tốt với con gái thì con gái của bà ấy cũng có đủ bản lĩnh, không cần người nhà mẹ đẻ chống lưng, tự cô cũng có thể đứng thẳng.

Thật là tốt, thật là tốt…

Cao Tú Lan bỗng chốc nước mắt giàn dụa: “Con gái mẹ là người huyện thành, ăn lương thực cung ứng rồi…”

Tô Thanh Hòa: “…” Anh ba khóc xong, tới lượt mẹ khóc…

Cô lại nhìn sang ba anh trai và chị dâu, họ đều nhìn cô với vẻ mặt sùng bái. Nếu nói lúc trước là biểu cảm yêu thương thì bây giờ nhiều hơn hết là ngưỡng mộ.

Trong lúc vô tình cô em út mà họ cần bảo vệ, yêu thương đã trưởng thành, trưởng thành đến mức có thể là chỗ dựa cho bọn họ.

Sau đó họ bắt đầu dụi đôi mắt đỏ của mình.

Mấy đứa nhỏ thì mù mà mù mờ, Đại Bảo hỏi: “Lương thực cung ứng là gì thế ạ?”

Nhị Nha nói: “Đồ ăn.”

Tam Nha nói: “Đồ ăn của người trên huyện.”

Đại Nha nhìn em trai, em gái, cảm thấy tụi nói cũng không sai, quả thực là đồ ăn: “Chính là mỗi tháng người trên huyện thành sẽ chia lương thực, không làm việc cũng có thể ăn lương thực.”

Mấy đứa nhỏ há hốc mồm nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó dồn dập nhớ đến câu nói mà cô nói với chúng từ rất lâu về trước, con người phải lương thiện, bởi vì cô lương thiện, cho nên không làm việc cũng có đồ ăn… Ví dụ như lúc trước tổ tiên cho cô đồ ăn, bây giờ cô lại trở thành người trên huyện thành, sau này không làm việc cũng có đồ ăn…

Buổi chiều, các anh trai, chị dâu đi làm, Cao Tú Lan dẫn Tô Thanh Hòa đi làm thủ tục chuyển hộ khẩu.

Trên đường đi gặp người, Cao Tú Lan cố ý hỏi: “Không biết Quách Trường Thắng có ở nhà không nhỉ.”

Người trong thôn bèn đáp: “Lúc này ông ấy không ở nhà đâu, lát nữa lại tới thử xem.”

“Thế thì làm sao được chứ, bây giờ Thanh Miêu Nhi nhà chúng tôi là nhân viên chính thức, sắp trở thành người trên huyện rồi, chuyện chuyển hộ khẩu, ăn lương thực cung ứng là chuyện lớn đấy!” Giọng điệu lời nói này của Cao Tú Lan giống như hát kịch vậy, lên cao xuống thấp, làm cho người ta nghe mà run lên trong lòng.

Người trong thôn lập tức ngẩn người, sau đó là vẻ mặt đầy ngưỡng mộ… Rất nhanh, đồng chí Cao Tú Lan bị người ta vây quanh thành trung tâm.

Tô Thanh Hòa đứng bên ngoài đám người, nhìn mẹ già bị người ta vây chặt của mình, sau đó cô âm thầm một mình đi đến nhà Quách Trường Thắng.

Để cho mẹ cô chém gió đi, lúc này cũng chỉ có chút giải trí vậy thôi, cũng không thể để bà ấy đi khiêu vũ ở quảng trường.

Lúc cô đến nhà Quách Trường Thắng, Quách Trường Thắng cũng vừa về chưa lâu, Tô Thúy Hoa, vợ ông ấy hâm đồ ăn, hai người đang bắt đầu ăn cơm. Nhìn thấy Tô Thanh Hòa đến, Quách Trường Thắng nói với vẻ mặt vui mừng: “Thanh Hòa à, chuyện kia thành công rồi. Hôm nay bác cùng với bí thư Hách đi đến trong huyện một chuyến, bác vỗ ngực nói nhất định phải cho chúng ta thử nghiệm, trong huyện đồng ý rồi. Qua vài ngày nữa sẽ chuyển phân bón đến, nhân viên kỹ thuật trong huyện đến chỉ đạo cho chúng ta dùng cái này.”

“Không gặp phải phiền phức ư?” Tô Thanh Hòa hỏi.

“Phiền phức gì chứ, đồng ý hết cả rồi. Phó huyện trưởng Cố cho làm. Bí thư Tôn với huyện trưởng Lâm thì lại không đồng ý, nhưng mà bây giờ họ cũng không nói chen vào được. Nói là bây giờ không thể quản chuyện gieo trồng vụ xuân. Nếu để bác nói thì sớm nên như thế, phó huyện trưởng Cố là cán bộ tốt, nếu như để ông ấy quản lý sớm hơn thì năm ngoái huyện chúng ta cũng sẽ không nghiêm trọng như thế đâu. Đều là do bí thư Tôn bọn họ chỉ huy lung tung.”

Tô Thanh Hòa cảm thấy rất có lý, đương nhiên cô cũng chỉ nghĩ trong lòng, nói thì không thể nói thẳng ra được.

Sau đó cô lại nhắc chuyện chuyển hộ khẩu với Quách Trường Thắng.

Quách Trường Thắng nghe mà suýt nữa phun miếng cháo ra ngoài: “Cháu chuyển hộ khẩu thật sao?”

Tô Thanh Hòa gật đầu, sau đó lấy giấy chứng nhận mà bộ phận nhân sự trong huyện đưa cho cô ra.

Bình Luận (0)
Comment