Cảm ơn kim phiếu bạn 29121996, meomuopvang, s2huyen96, Celibate, huyenjenzy83, Kellynguyen, Quehuong1511 và nguyen_huong đã gửi đến truyện ^^
Chương 249: Dân quân
Người trong nhà nhìn những đồ ăn đồ uống này, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Lúc này lương thực trong thôn càng ngày càng ít, rất nhiều gia đình bắt đầu chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Bây giờ nhà họ vẫn là hai bữa, một tháng còn có thể ăn được một lượng thức ăn mặn, đây tuyệt đối là chuyện không cách nào so được.
Đều nhờ cả vào cô út đấy.
Tô Ái Đảng ăn được mấy miếng cơm thì đột nhiên đỏ mắt, bỏ bát đũa xuống: “Mẹ ơi, con muốn đi tham gia dân quân.”
“…”
Mọi người trong nhà đều cạn lời.
Dân quân là làm gì chứ, chính là giữ gìn an ninh trật tự, đồng chí Tô Ái Đảng chính là vấn đề an ninh trật tự, còn đi tham gia dân quân?
Cao Tú Lan lườm anh ta một cái: “Làm gì thế, cái tính khí này của con mà muốn đi dân quân, gây chuyện à?”
“Mẹ à, con nhất định phải đi. Mùa màng này còn không biết khi nào mới có thể tốt lên được, đi dân quân tốt xấu gì cũng có miếng cơm ăn, con có thể không cần ăn cơm ở nhà, còn có công điểm nữa đấy.”
Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Anh ơi, làm dân quân rất cực khổ đấy, ban ngày ban đêm đều phải làm việc.”
“Sức khỏe của anh tốt, hơn nữa, làm nông cũng rất vất vả mà, đều như nhau cả. Anh chỉ muốn có triển vọng một chút, làm đồng không có triển vọng!”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa làm nông: “…”
Tô Thanh Hòa vẫn rất lo lắng, năm nay rất nhiều người đói, không quan tâm gì nữa rồi, chỉ muốn liều mạng với quân dân: “Anh này, hay là qua thời gian nữa rồi tính tiếp?”
“Em út, em đừng lo cho anh, anh biết em và mẹ đều không yên tâm về anh…”
Cao Tú Lan: “…” Không yên tâm cái đầu con ấy, đó không phải do trong nhà thiếu đi một sức lao động ư!
Tô Ái Đảng tự mình nói cho cảm động: “Hai người đối xử tốt với anh như vậy, anh là đàn ông lớn chừng này rồi, sao có thể cứ dựa vào em út được chứ, anh phải tự đi lăn lộn mới được. Sau này nói không chừng anh làm cán bộ đấy. Hai người cứ yên tâm đi. Lần trước anh nhìn thấy Điền Nhị Hổ của Điền gia thôn rồi, anh ta là người cao lớn, làm dân quân, trong nhà ba đời bần nông. Thành phần nhà chúng ta tốt, anh cũng có thể đi được. Mọi người tuyệt đối đừng lo cho anh…”
Tô Thanh Hòa nhìn dáng vẻ khóc lóc của anh trai, cô cảm thấy mình không nên ngăn cản ước mơ của anh trai.
Đây là một người đàn ông có lý tưởng.
“Được, anh à, anh đi đi.”
Tô Ái Đảng đang lau nước mắt, nghe thấy lời này thì ngây người một lát.
Cao Tú Lan cũng ghét bỏ, xua tay: “Đi đi đi, khóc cái gì mà khóc hả?”
Tố Ái Đảng: “…”
…
Tô Ái Đảng muốn đi làm dân quân, Tô Ái Quốc cũng muốn đi: “Mẹ ơi, hay là con cũng đi nhé.”
Cao Tú Lan trực tiếp vỗ một cái vào sau đầu anh ta: “Con ngay cả một cái gậy cũng không đánh được thì tính là gì, cũng đâu giỏi ăn nói, con đi làm dân quân là người ta bắt con, hay con bắt người ta?”
“Con đi, con có thể đi.” Tô Ái Hoa lập tức nói: “Con biết ăn nói đấy.”
Cao Tú Lan lườm anh ta một cái: “Đấy là con hèn nhát! Không dám động tay nên dùng miệng!”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa cảm thấy bản thân mình phải chịu một vạn điểm đả kích.
Cuối cùng trong lòng Tô Ái Đảng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, mẹ với em út đồng ý cho anh ta đi, đây là tín nhiệm anh có bản lĩnh đấy.
Điền Tiểu Mai - vợ anh ta cũng cảm thấy đầy tự hào, người đàn ông của mình chính là có bản lĩnh như vậy, quả nhiên lúc đầu cô ta không nhìn nhầm người, Ái Đảng là một người đàn ông có bản lĩnh.
“Ái Đảng, em ủng hộ anh!”
Người cả nhà họ Tô đều rùng mình, mẹ ơi, sao cánh tay lại nổi da gà rồi.
Cũng chỉ có đồng chí Tô Ái Đảng nghe mà thấy vui sướng.
Cao Tú Lan vô cùng ghét bỏ, bà ấy xoa xoa cánh tay, còn chuẩn bị nói lại với vợ thằng ba, đừng làm bộ dạng buồn nôn đó.
Tô Thanh Hòa thấy mẹ mình chuẩn bị mở miệng thì vội vàng nói: “Đúng rồi, con có một tin tốt muốn chia sẻ với mọi người!”
Nghe thấy con gái nói có tin tốt, Cao Tú Lan cũng không quan tâm những thứ khác nữa, lập tức nói: “Chuyện gì thế, chuyện tốt gì thế? Có phải con rể của mẹ sắp về rồi không?”
“…” Tô Thanh Hòa cảm thấy đây không tính là chuyện tốt, dù cho muốn xuất ngũ cũng phải đợi mấy năm đấy…
“Chuyện là thế này, bây giờ con đã là đầu bếp chính thức của quán cơm Quốc Doanh!”
Cả nhà họ Tô đều ngơ ngác: “…”
Cao Tú Lan là người đầu tiên kịp phản ứng lại: “Thanh Miêu Nhi, con nói thật sao, bây giờ con là đầu bếp rồi? Chính là kiểu đầu bếp có thể tùy ý nấu cơm, tùy ý ăn thịt đó sao?”