Chương 261: Bồi dưỡng văn hóa 3
Bà quyết định rồi, sau này nếu bà với ông Cố mất, nhất định phải để lại tài sản cho Thanh Miêu Nhi. Thanh Miêu Nhi là đứa trẻ dễ bị người ta bắt nạt. Trường An cũng là đứa nhỏ, nhưng con trai không dễ bị người ta bắt nạt. Vẫn là phải săn sóc đến Thanh Miêu Nhi hơn. Phải bảo Trường An đối xử tốt với Thanh Miêu Nhi hơn. Tìm được người vợ như vậy là may mắn mấy đời của nó.
Tô Thanh Hòa đến quán ăn, cô cầm sách nghiên cứu để dạy Kiều Đại làm món gà Cung Bảo. Hiện giờ chưa lên cấp thành công, không thể cứ chờ mãi cho nên năng đọc sách học làm, không thể lạc hậu quá được.
Kiều Đại thì ở bên nghiên cứu làm món mới. Dù sao cũng không quan tâm thành công hay không, chỉ cần chín mang ra là có người mua, không phải lo lãng phí.
Bởi vì muốn học nấu món mới, bây giờ Kiều Đại không thích đi buôn dưa nữa, giữ vững vị trí công tác, cần cù tận tụy cả ngày.
Kiều Đại không đi, thím Lý cũng không đi, đứng bên cạnh giúp thử… ăn thịt. Đồng chí làm bán thời gian Lý Lai Hỉ cũng không đi, bưng trà rót nước cho ba tiền bối.
Tác phong công tác của cả quán cơm Quốc Doanh như được bơm luồng khí mới.
Buổi chiều xem qua sách vở, tối đến lớp học, mí mắt Tô Thanh Hòa lại bắt đầu đánh nhau.
Không thể không nói, tiết học tối này quả thật là thử thách khả năng nhẫn nại của con người. Thế nhưng mà nhẫn nại là điều cô kém nhất. Hơn nữa ban ngày quét dọn vệ sinh rất hao sức, bây giờ mệt không chịu nổi. Cô nghĩ đến Cố Trường An cũng đang gắng sức học tập, vì thế cố gắng mở to hai mắt, kết quả nghe tới nghe lui lại lơ mơ gật gà gật gù…
Dụi mắt để mình tỉnh táo hơn, nhưng thật ra cô cũng không nghe giảng bài mà tự mình đọc sách. Dù sao kiến thức trong sách giáo khoa giống với đã học trong ký ức, lúc thực hành chú ý quan sát giáo viên làm là được.
Lưu Linh Linh và Lý Chiêu Phúc thấy cô như thế thì đều thả lỏng tinh thần. Thế nào cũng bị điểm thấp cho mà xem.
Buổi tối lúc Tô Thanh Hòa tan học đi cùng anh cả Cố Trường Chính về nhà, mẹ Cố bê đồ ăn ra luôn, ngồi cạnh nhìn hai người ăn.
Tô Thanh Hòa ăn một lúc rồi nói: “Mẹ ơi, con định mai về thăm nhà ạ.” Ngày nghỉ mỗi tuần về nhà là cần thiết.
Mẹ Cố nói: “Về là đúng rồi, đợi mẹ đi sắm cho con ít đồ mang về.”
Phó huyện trưởng Cố đang ở bên cạnh đọc tài liệu, nghe nói thế nên bảo: “Nếu không mai cha chở con về nhé? Cha cũng định đến đội sản xuất Hoàng Hà bên đó xem tình hình như thế nào.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Cha cũng phải đi chỗ nhà con sao?”
“Ừ, công xã Lâm Hà bên đó gọi điện cho cha, nói giống lúa bên đội sản xuất Hoàng Hà lên rất tốt. Bảo cha qua kiểm nghiệm kết quả.” Phó huyện trưởng Cố vui vẻ trả lời.
Tô Thanh Hòa nghe thế cũng mừng trong lòng, lần này cô về, cũng định đi xem phân bón có hiệu quả không.
“Cha ơi, thôi cha không cần đưa con về đâu, con đi xe đạp về cho tiện.”
Phó huyện trưởng Cố gật đầu, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hòa dậy thật sớm, lưng đeo một túi đồ to đùng mẹ Cố nhét cho đạp xe về nhà. Đến trấn trên, đầu tiên cô đi đưa cho Cao Phúc Sinh một ít thức ăn chín.
Không đợi Cao Phúc Sinh nước mắt lưng tròng, cô nói ngay: “Bác cả à, về sau bác đừng mang đồ cho cháu nữa, cháu không thiếu gì đâu. Bây giờ cháu kiếm ra tiền rồi, hộ khẩu cũng chuyển vào huyện thành, bình thường dùng gì đều tìm mua được. Bác để lại cho bà ngoại và bác gái dùng đi ạ.”
Cao Phúc Sinh quệt mắt, nói giọng mũi nghèn nghẹn: “Được bác nhớ rồi, nhớ rồi cháu.” Dù sao mẹ ông ta cũng muốn giữ đồ lại cho Thanh Miêu Nhi, cũng giống nhau cả thôi.
Nghe Cao Phúc Sinh đồng ý rồi Tô Thanh Hòa lúc này mới nhẹ nhõm, lại đạp xe đến đội sản xuất.
Cao Phúc Sinh nhìn theo cô rời đi.
Nhân viên bán hàng trẻ tuổi bên cạnh nói: “Chú Cao, đây là cô cháu gái làm con dâu nhà huyện trưởng Cố đấy à, cháu nghe nói phân bón gì mà bên đội sản xuất dùng ấy, cũng là cô ấy tìm ra.”
“Còn phải nói à, cháu gái chú rất giỏi đấy!”
Cao Phúc Sinh trông rất là tự hào.
…
Tô Thanh Hòa còn chưa vào trong đội sản xuất đã cảm nhận được nhiệt tình của người trong đội. Từ xa nhìn thấy cô đã hô hào nhau đứng lên: “Ô kìa, Thanh Hòa về rồi.”
“Sao Thanh Hoa về rồi, không nói trước một tiếng thế.”
Tô Thanh Hòa: “…” Nói trước để làm gì cơ? Quan trọng là trong đội cũng đâu có điện thoại.
“Thanh Hòa ơi, lại đây nói chuyện đi, nói với chúng tôi sao cô tìm ra phân bón kia đấy. Cô nhìn xem này, mạ của chúng ta lên nhanh lắm, mạ của đội bên cạnh bây giờ còn chưa nhú mầm cơ, của chúng ta đã cao bằng một đốt tay rồi.”
“Đúng thế, tôi thấy chúng ta năm nay nhất định là bội thu, mạ lên thật đẹp, thóc cũng sẽ đậu rất nhiều.”