Cảm ơn kim phiếu bạn DuongAnhThoi, Moonie và Dung@1990, pthhien9900 đã gửi đến truyện
Chương 260: Bồi dưỡng văn hóa 2
Ý anh là mình ít đọc sách, không có văn hóa, chứ không phải muốn đọc sách… Bằng tốt nghiệp cấp hai của anh là do anh lăn lộn cho qua… Hu hu… Thật ra trình độ của anh chỉ ở cấp tiểu học…
“Đội trưởng… Tôi sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện…” Anh nhìn đội trưởng Cát bằng đôi mắt chứa nước mắt.
Đội trưởng Cát thấy anh như vậy, vỗ vai anh: “Đi đi, học hành cho tốt. Trong ban học tập cũng có sân huấn luyện, sẽ không ảnh đâu.”
Cố Trường An rớt nước mắt trở lại ký túc xá.
Lúc vào trong ký túc xá, anh lập tức ôm đầu gối khóc: “Tôi muốn đi làm nhiệm vụ, tôi muốn đi giết địch ——”
Lão binh ở cùng ký túc xá đi vào thấy anh như vậy thì hoảng sợ: “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế, có biến hả? Thật tốt quá, tôi cũng đang muốn đi giết địch đây.”
Cố Trường An lắc đầu: “Không có gì, tôi chỉ muốn đi đánh giặc thôi.” Không muốn đi đọc sách.
Lão binh thấy anh như vậy, đồng cảm nói: “Ai da, ai mà không muốn đi chứ, sẽ có cơ hội thôi. Bây giờ chúng ta tích lũy lực lượng, đến lúc đó lên chiến trường, đánh cho quân địch kêu cha gọi mẹ.”
Lão Dát Tử bưng ly nước đi tới, đấm nhẹ vào vai anh mấy cái: “Trường An, làm tốt lắm!”
Cố Trường An khóc không ra nước mắt…
“Cố Trường An, có thư và bưu kiện của cậu.”
Có người đến thông báo.
Lại có bưu kiện sao?
Cố Trường An sửng sốt, ngay sau đó lau nước mắt chạy nhanh ra ngoài đến phòng để đồ nhận thư và bưu kiện. Không cần mở ra, chỉ nhìn vào thư cũng biết ai gửi tới.
Nhận được sự quan tâm từ đối tượng nhà mình, trong lòng anh như được an ủi.
Đi vào trong ký túc xá, anh mở thư ra trước, lọt vào trong tầm mắt chính là những nét chữ thanh tú của Thanh Miêu Nhi. Thanh Miêu Nhi nói đã nhận được tiền trợ cấp của anh, cô rất cảm động, còn bảo anh chớ tiết kiệm tiền, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chăm sóc bản thân thật tốt. Còn nói trong nhà rất tốt, bây giờ cô đã là đầu bếp trong quán ăn Quốc Doanh, cô cũng đang cố gắng tiến bộ.
“Trường An, tuy rằng bây giờ cuộc sống rất vất vả, nhưng em biết, tương lai sẽ rất tốt đẹp. Em nhất định sẽ đợi anh trở về. Vì tương lai, chúng ta phải vượt qua thời gian khổ cực, em sẽ nỗ lực cùng anh!” Đọc đến dòng cuối cùng, Cố Trường An rơi lệ đầy mặt.
Hu hu, Thanh Miêu Nhi cũng đang vất vả làm việc nuôi gia đình. Thanh Miêu Nhi còn đi nấu ăn cho người ta, thật vất vả. Anh đọc bức thư này rồi nghĩ, nếu đổi là Thanh Miêu Nhi, chắc chắn em ấy sẽ cảm thấy đọc sách là một chuyện tốt. Dù sao em ấy cũng là một người chăm chỉ.
Không được, anh phải nỗ lực, Thanh Miêu Nhi có thể làm được, anh cũng có thể làm được!
Anh không thể để Thanh Miêu Nhi vất vả một mình, phải nỗ lực làm việc, nỗ lực thăng chức kiếm tiền, về sau sẽ trở về sống những ngày tháng an lành cùng Thanh Miêu Nhi!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh mở bưu kiện ra, nhìn thịt khô thơm ngào ngạt ở trong, anh lấy một miếng ra ăn chút một, phải nỗ lực, phải nỗ lực!
Vì Thanh Miêu Nhi, vì thịt khô, phải học tập thật tốt!
Nhà họ Cố, Tô Thanh Hòa đang quét dọn vệ sinh.
“Đinh… Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “ở”, quét dọn vệ sinh một lần. Khen thưởng một điểm kỹ năng và một cây chổi.”
… Sau khi thành công lần thứ năm, Tô Thanh Hòa mệt đến nỗi suýt nữa muốn từ bỏ.
Haiz, có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi tiếp tục làm nhiệm vụ không nhỉ?
“Nhắc nhở hữu nghị, đối tượng quân nhân đã nhận bưu kiện, sau đó cảm động rơi lệ.”
Tô Thanh Hòa lau mồ hôi, ngồi trên giường trong phòng mình: “Trường An khóc ư? Bây giờ Trường An đang làm gì?”
“Đúng vậy, ký chủ. Đối tượng quân nhân đang chuẩn bị vào ban học tập ở quân khu để tăng trình độ văn hóa.”
“…” Tô Thanh Hòa tâm trạng phức tạp, thì ra lúc cô không ngừng nỗ lực, Trường An cũng đang nỗ lực ở phương xa.
Buổi sáng hay ban đêm, Trường An đều chăm chỉ huấn luyện vượt mức, bây giờ còn muốn đi học văn hóa.
So với anh, hàng ngày mình ăn ngon uống tốt làm công việc nhẹ nhàng, hoàn toàn không là gì.
…
Được Cố Trường An cổ vũ, Tô Thanh Hòa cảm thấy mình cần phải cố gắng hơn.
So sánh với Cố Trường An, cô đã sống quá nhàn nhã rồi, không phải chỉ là dọn vệ sinh thôi sao? Dù sao cô cũng chỉ còn năm lần nữa là có thể thăng cấp rồi!
Cô phấn chấn hẳn lên, cầm lấy công cụ dọn vệ sinh rồi nhanh chóng đi làm.
Mẹ Cố thấy cô vội vã làm việc, trong lòng mềm nhũn.
Thanh Miêu Nhi hiếu thuận quá, ban ngày đi làm, buổi tối học tập, bây giờ còn bớt thời gian về giúp dọn dẹp vệ sinh ở nhà, giúp mẹ chồng bớt việc.
Sao lại có đứa nhỏ ngoan thế cơ chứ?
Mẹ Cố vừa nghĩ vừa cảm động lau nước mắt.