Chương 259: Bồi dưỡng văn hóa 1
Trở về phòng, Tô Thanh Hòa lập tức đọc sách giáo khoa, đọc đến nỗi ngủ gà ngủ gật: “Hệ thống à, mi giúp tôi lấy lại kiến thức một chút đi, ban ngày tôi phải đi làm buổi tối lại phải đi học, lúc về còn phải đọc sách, tôi thật vất vả.”
“Mong ký chủ phát huy tinh thần cần cù lao động, tích cực thăng cấp, mở ra kỹ năng phụ trợ.”
“… Quá không có tình người!”
Vì nhanh chóng thăng cấp để hệ thống lấy lại những kiến thức trước đó, không cần vất vả đọc sách, mấy ngày liền Tô Thanh Hòa đều giúp đỡ việc quét dọn vệ sinh trong nhà.
Dù sao một ngày trước đã quét rồi, trong thời gian ngắn quét lại cũng tương đối dễ dàng.
Tô Thanh Hòa cảm thấy đây là cơ hội để mình lách luật.
“Đinh… Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “ở”, quét dọn vệ sinh một lần. Khen thưởng một điểm kỹ năng và một cây chổi.”
…
“Đinh… Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ “ở”, quét dọn vệ sinh một lần…”
…
Ở binh đoàn biên cương, trong văn phòng của đội quân mũi nhọn, mấy lãnh đạo đã chấm bài thi xong. Doanh trưởng và chỉ đạo viên nhìn những bài thi hoa hòe lòe loẹt thì dở khóc dở cười.
Trình độ văn hóa của mấy lão binh không cao, bảo họ học lại không bằng cho họ hai nhát dao, rất nhiều người hỏi một đằng trả lời một nẻo. Trong liên đội bình thường thì còn dễ làm, cứ tống hết đi học là được. Nhưng những người này không giống vậy, trình độ văn hóa không cao, chỉ biết đánh nhau.
Đội trưởng Cát cầm một bài thi nói: “Doanh trưởng, tôi thấy chúng ta có thể bồi dưỡng Cố Trường An, cậu ấy đã tốt nghiệp cấp hai, chẳng qua trình độ văn hóa vẫn chưa đủ. Có khả năng vì không thể tiếp tục đọc sách nên mới vào bộ đội. Biểu hiện trong bộ đội vẫn rất không tồi, thành tích lần khảo sát này cũng không kém các lão binh, với lại cậu ấy cũng rất muốn học tập. Ngài nhìn xem đây là bài thi của cậu ấy.”
Doanh trưởng Từ nhận lấy nhìn một loạt chữ trên bài thi, im lặng một lát, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi cảm nhận được khát vọng của binh sĩ này, khát khao được học tập tri thức, khát vọng học hỏi để bảo vệ tổ quốc. Không tồi, binh sĩ này không tồi. Cố Trường An đúng không, tôi có ấn tượng, hạng nhất cuộc thi tân binh, còn lập được công. Binh sĩ như vậy nên bồi dưỡng thật tốt, nếu cậu ấy muốn học, tôi cảm thấy hoàn toàn có thể giúp cậu ấy, không phải trong quân khu có ban học tập sao, cho cậu ấy đi học bổ túc đi. Dù sao bây giờ ngoài huấn luyện cũng không có nhiệm vụ đặc biệt gì.”
“Doanh trưởng, ban học tập rất nghiêm khắc, bị bắt phải học. Đó là phương pháp đối phó với binh sĩ “từng trải” của lão thủ trưởng. Cố Trường An là một binh sĩ thành thật.”
[Từng trải: ở đây là từ lóng, lính lâu năm trong quân đội, nhiễm thói xấu, rất ranh mãnh.]
Đội trưởng Cát hơi lo lắng.
Doanh trưởng Từ nói, “Chỗ đó có thủ đoạn dày dặn để đối phó với binh lính từng trải, binh sĩ thành thật đến chỗ đó cũng bình thường thôi, thành thật học tập không tốt sao?”
Đội trưởng Cát nghĩ một lát, hình như đúng là như vậy. Dù sao đều là vì học tập, đến đâu mà không phải học chứ? Chỉ có những người không thích học đến đó mới cảm thấy khó chịu.
Buổi chiều công bố thành tích khảo sát, thành tích văn hóa của Cố Trường An đã được thông qua.
Cố Trường An nghe thấy tin tức này thì sợ ngây người, vậy mà anh lại đủ tư cách? Vị lão lãnh đạo này thật thú vị!
Anh cười với đội trưởng Cát, đội trưởng Cát cũng cười với anh: “Cố Trường An, cậu ở lại một chút.”
Chờ những người khác đi rồi, Cố Trường An mới tung ta tung tăng đi theo đội trưởng Cát vào trong văn phòng.
Đội trưởng Cát cầm cái ly màu xanh lục tráng men lên uống miếng nước, sau đó chỉ vào Cố Trường An: “Trình độ văn hóa của cậu vẫn chưa được, số điểm đó là do lãnh đạo thấy cậu có lòng yêu nước nên mới miễn cưỡng cho cậu. Nhưng cậu cũng không thể làm lão lãnh đạo thất vọng.”
Cố Trường An gật đầu. Bây giờ anh đã dám đối mặt với địch nhân. Đến lúc đó bảo đảm sẽ đánh thêm mấy tên địch! Chỉ cần không bắt anh đọc sách, thì sao cũng được.
Đội trưởng Cát rất vừa lòng với thái độ của anh: “Tốt lắm, lãnh đạo biết cậu thích học tập nên đã sắp xếp cho cậu vào ban học tập trong quân khu. Cậu đã học đến trình độ cấp hai, hẳn là có thể thích nghi rất nhanh. Học cho tốt, về sau đất nước thái bình, cậu cũng tranh thủ học đại học đi. Trong bộ đội không có nhiều sinh viên. Ha ha ha ha. Tên nhóc cậu phải lấy thể diện cho chúng tôi đấy!”
“…” Ý gì, cái gì mà học bổ túc? Cố Trường An trợn tròn mắt nhìn đội trưởng Cát: “Đội trưởng, lời ngài vừa nói có ý gì?”
“Ha ha ha, trông cậu vui mừng phát ngốc luôn rồi kìa, không phải cậu nói tiếc rằng học vấn còn nhiều hạn chế, lần này cho cậu đi đọc sách học tập, để sau này lúc nào cũng không chê thiếu.”
Cố Trường An lập tức ngốc như gà gỗ.