Chương 258: Đi đón 2
Tô Thanh Hòa thấy vậy đành ngồi lên xe, chị dâu thứ Cố rất hài lòng dắt xe về phía trước, sau đó bèn vòng chân vắt ngang... vắt được một nửa mới nhớ ra có người ngồi sau thì vội dừng chân lại, bi kịch ập đến, xe theo quán tính nghiêng sang một bên.
Tô Thanh Hòa hết hồn vội nhảy khỏi xe, cả người chị dâu thứ Cố nhoài theo xe cùng ngã.
“Úi da---”
“Chị hai có sao không?” Tô Thanh Hòa vội chạy đến dìu chị dâu thứ Cố dậy, thấy cả người chị không bị sao thì yên tâm. “Chị hai có đau chỗ nào không?”
Cô sợ chị dâu thứ Cố bị nội thương.
“Không sao không sao.” Chị dâu thứ Cố gượng trèo dậy, xoa xoa ngực, mẹ ơi, sợ chết mất!
“Hay là để em chở cho….” Hiện tại Tô Thanh Hòa rất không tin tưởng kỹ thuật lái xe của chị dâu thứ Cố.
Chị dâu thứ Cố vừa định gật đầu thì lại nhất quyết lắc đầu.
Cô ta sắp được thay em ba dùng xe đạp rồi, sau này sẽ đảm nhiệm trọng trách đưa đón, sao có thể không biết đạp xe chứ, “Không sao, vừa rồi là tai nạn thôi. Để chị ngồi lên trước rồi em lên nhé.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Không lay chuyển được chị dâu thứ Cố, Tô Thanh Hòa đành giúp chị hai cùng đỡ xe dậy, kiểm tra xe một lượt, may quá chất lượng tốt nên không có vấn đề gì.
Chị dâu thứ Cố vắt một chân qua, xong lại kiễng chân để Tô Thanh Hòa ngồi lên.
Tô Thanh Hòa dè dặt ngồi lên xe. Lúc này đây chị dâu thứ Cố mới đá mũi chân để xe lăn bánh... Ui chao, em ba nặng quá.
Trầy trật mãi cũng đạp đi được, chị dâu thứ Cố giẫm bàn đạp như thường. Sau đó cô ta nhận ra đằng sau có người ngồi với không có người ngồi thật khác biệt.
Huhu, trước đây cô ta toàn được Trường Bình chở, chưa từng chở ai. Sao lại mệt thế này?
“Chị hai... hay là để em chở….” Tô Thanh Hòa run rẩy nói, sao con xe này lại lắc lư hai bên vậy chứ?
Chị dâu thứ Cố cắn răng nói: “Không sao đâu.” Đã chở được một đoạn rồi, nếu xuống xe thì thiệt thòi lắm. Cô ta phải để mẹ chồng thấy được sự vất vả của mình.
Sau đó gắng hết sức đạp xe.
Hai người lắc qua lắc lại cả đoạn đường, cuối cùng cũng đến khu tập thể huyện ủy, mẹ Cố và Cố Trường Bình đều lo lắng nên ra đứng đợi, thấy bọn họ về bèn đi đến đón.
Kết quả chị dâu thứ Cố mới xuống xe đã nhũn cả chân, cô ta nắm lấy cánh tay của Cố Trường Bình kêu lên: “Trường Bình---.” Giọng nói vừa tủi thân vừa ai oán…
Tô Thanh Hòa: “...”
Mẹ Cố tức thì đen mặt. Làm gì thế này, lúc đầu người sống chết đòi đi đón em cũng là vợ thằng hai cơ mà.
…
Mọi người trong nhà đã ăn cơm xong, sau đó để lại đồ ăn cho hai người.
Sau khi về nhà chị dâu thứ Cố không còn sức ăn cơm nữa mà ngồi xuống thở dốc nghỉ ngơi. Tô Thanh Hòa cầm bát đũa ăn cơm.
Mẹ Cố ngồi ở bên cạnh nói: “Ăn từ từ thôi, có phải con bị đói không, khoai lang sấy có đủ ăn không.”
Tô Thanh Hòa theo bản năng nói: “Khoai lang sấy gì ạ?”
Ánh mắt mẹ Cố mắt lập tức trở nên sắc bén, quay đầu lại nhìn chằm chằm vợ thằng hai. Chị dâu thứ Cố lập tức cảm thấy lưng như bị kim chích…
Lúc này Tô Thanh Hòa mới hiểu ra chuyện gì, nghĩ rằng chắc mẹ dặn chị hai mang đồ cho cô, kết quả chị hai lại ăn hết… Chuyện này thật đúng là xấu hổ, cô lập tức nói: “Mẹ ơi, con ăn rồi, con không đói. Con còn định nói với mẹ đừng chuẩn bị, nhưng ăn cơm cũng tốt, có nhiều dinh dưỡng. Mẹ hay nói con gầy mà.”
Chị dâu thứ Cố cảm động nhìn Tô Thanh Hòa, vợ cậu ba thật tốt bụng, vậy mà mình còn luôn mơ ước xe đạp của cô, thật là quá không nên!
Mẹ Cố biết Tô Thanh Hòa hiểu chuyện, muốn một điều nhịn chín điều lành, nhưng việc này không thể giao cho vợ thằng hai được, quả thật được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
“Về sau thằng hai với thằng cả thay phiên nhau đi đón Thanh Miêu Nhi đi!”
Cố Trường Bình nhanh chóng đáp: “Vâng, mẹ.”
Tô Thanh Hòa nói: “Mẹ ơi, thật ra con có thể về một mình được. Con đạp xe rất nhanh.”
“Vậy sao được, một cô gái như con, lỡ gặp phải người không tốt thì sao. Tuy rằng bây giờ trong huyện quản rất nghiêm, nhưng lúc nào cũng có một số người không thành thật. Hai người đi chung mới có thể bảo vệ lẫn nhau. Haiz, nếu Trường An ở nhà thì thằng bé có thể đi đón con rồi, sao phải nhờ người khác chứ.”
Chị dâu thứ Cố vốn đang có chút muốn đi, nhưng mà nghĩ đến sự việc hôm nay, cô ta cảm thấy mình vẫn nên thành thật ở nhà nấu cơm thì hơn, vì thế im lặng không nói lời nào.
Cố Trường Chính và Cố Trường Bình cũng không có ý kiến gì. Họ nghĩ Tô Thanh Hòa đã là một thành viên trong gia đình, lúc trước cậu ba Cố Trường An cũng bị họ đưa vào trong bộ đội, bây giờ vợ cậu ba cần được bảo vệ, đương nhiên việc nghĩa không thể chối từ. Dù sao đón đưa một chút cũng không tốn sức nhiều.