Chương 257: Đi đón 1
Sau khi đến phòng học sinh nhận giấy báo, Tô Thanh Hòa bèn đi tìm đến lớp học hộ lý của mình. Người đến học không nhiều, khoảng hai mươi mấy người, đều là các y tá của bệnh viện huyện. Có vài người học xong cấp hai còn chưa tìm được việc nên đến đây học bổ túc chuẩn bị thi vào bệnh viện huyện.
Nhóm y tá đều quen nhau nên không hề quan tâm đến người mới tới. Có sự phân biệt rõ ràng.
Kẻ không chuyên lại đòi đến đây so với người có chuyên môn, không biết tự lượng sức mình hay gì? Tô Thanh Hòa cũng là người biết nhìn sắc mặt, người ta có quan tâm hay không cô cũng mặc kệ. Dù sao cô cũng chỉ đến đây học cho qua ngày mà thôi.
Ở đâu mà không phải sống chứ?
Ngồi bên cạnh cô là hai cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi, người tóc ngắn gọi là Lưu Linh Linh, người tóc dài gọi là Lý Chiêu Phúc.
Cả hai đều không phải dân chuyên, được xếp học lớp này để chuẩn bị thi vào bệnh viện huyện.
Vốn dĩ họ có hơi buồn rầu vì luôn bị các y tá chuyên nghiệp khinh thường, vậy nên khi thấy Tô Thanh Hòa đến thì như được an ủi phần nào... cuối cùng cũng có người kém hơn mình đến đội sổ rồi!
Lưu Linh Linh kéo tay Tô Thanh Hòa nói: “Ôi, chị cũng sắp thi y tá hả? Em nói chị nghe, vô cùng khó luôn. Em xem sách bao lâu rồi mới hiểu được có tí. Có bao nhiêu loại thuốc, đặc biệt là thuốc tây, rất khó hiểu.”
Tô Thanh Hòa đáp: “Chị không định thi y tá.” Cô đến là để đổi thưởng mà thôi.
Lý Chiêu Phúc ở bên cạnh không tin: “Chị không thi y tá, chị học cái này làm gì?”
“Để chăm sóc sức khỏe người nhà. Không đặt nặng chuyện chuyên môn.”
Hai người ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó dần thả lỏng. Thì ra chị ấy đến đây để giết thời gian.
Tốt quá, chắc chắn đây sẽ là người chuyên đội sổ! Đối với người như vậy, bọn họ cho rằng nên biểu hiện thân thiện một chút, ngộ nhỡ người ta cảm thấy bị chèn ép rồi chuyển sang lớp chuyên môn khác thì sao?
Lưu Linh Linh lập tức lấy kẹo mạch nha ra: “Mời chị ạ. Sau này có gì không hiểu chị cứ hỏi em.”
Lý Chiêu Phúc cũng gật đầu: “Đúng vậy, cứ không hiểu chỗ nào thì tìm bọn em. Bọn em học khá lắm!”
Tô Thanh Hòa không ngờ người thời nay lại nhiệt tình đến vậy, nhìn những cô gái này chất phác biết bao, mới gặp lần đầu đã mời kẹo rồi. Cô cầm một viên lên nhai.
Rất nhanh đã đến giờ học, giáo viên là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nghe nói là y tá trưởng của bệnh viện huyện.
Các y tá kia lúc nghe giảng bài trông nghiêm túc khỏi nói. Còn Tô Thanh Hòa nghe một hồi thì bắt đầu ngủ gật.
Hết cách rồi, giáo viên đang giảng những kiến thức trong sách trước mặt một cách máy móc vô cùng, Tô Thanh Hòa đã chuẩn bị bài cho ngày hôm nay rồi. Nghe giáo viên đọc lại một lần nữa đối với Tô Thanh Hòa mà nói không khác gì bài hát ru.
Cô cố gắng được hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể dùng sách che chắn, lâu lâu lại gật đầu. Ừm, đợi tỉnh rồi sẽ xem sách cho kỹ.
Lưu Linh Linh và Lý Chiêu Phúc thấy bộ dạng cô như vậy, bốn mắt nhìn nhau, quả nhiên là thế này.
Lúc tan học, Tô Thanh Hòa lại tràn đầy sức sống, thu dọn hết sách vở, sau đó đeo cặp đi về.
Vừa ra tới cổng trường đã thấy chị dâu thứ Cố đứng đó vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện, nhìn có vẻ rất tận hưởng.
Chị dâu thứ Cố thấy những ngày này thật tốt, không có gì để phàn nàn.
Tan làm thì ngồi ở đơn vị chờ một lát lại qua đây đón Tô Thanh Hòa.
Bởi vì biết cô ta phải đón em nên lúc trưa, mẹ chồng còn đưa cho cô ta một ít khoai lang sấy để đưa cho em dâu ba ăn trên đường về, sợ tan học muộn em ấy đói.
Thấy Tô Thanh Hòa ra đến nơi, cô ta vội lôi khoai sấy ra cho Tô Thanh Hòa, kết quả trống không... Ôi cha mẹ ơi, khi nãy nói chuyện với người ta buồn miệng nên bất giác ăn sạch sành sanh rồi!
Thấy chị dâu thứ Cố vẫn giữ nguyên động tác lấy đồ, Tô Thanh Hòa tò mò nói: “Chị hai, chị tìm gì thế?”
“... Không có gì, em đói không?”
Tô Thanh Hòa sờ bụng mình, lắc đầu: “Không đói, em ăn ở quán xong rồi mới đến đây.”
Chị dâu thứ Cố thở phào, vội đi lấy xe đạp của Tô Thanh Hòa. Cổng trường ban đêm có tận mấy chiếc xe đạp, cô ta vừa nhìn đã biết là xe nào, dù sao thì cũng đã nhìn lâu như vậy rồi mà.
“Lại đây lại đây, mau lên ngồi đi, chị chở em về ăn cơm.”
Tô Thanh Hòa ngại ngùng nói: “Chị hai, để em chở cho.” Để người ta đến đón còn bắt người ta chở về, thật ngại lắm.
Chị dâu thứ Cố nghiêm mặt: “Sao mà để em chở được? Chị cũng biết đi xe như em thôi, cứ để chị.”