Chương 281: Béo lên 1
“Thanh Hòa, bạn học lớp em cũng nhiệt tình nhỉ.”
“Đúng thế, cực kì nhiệt tình.” Tô Thanh Hòa gật đầu.
“Bình thường lúc bọn em giao lưu học tập, nếu như em cảm thấy không theo kịp thì cũng không sao, hỏi nhiều vào, dù sao em cũng không phải y tá.” Cố Trường Chính an ủi.
Tô Thanh Hòa nói: “Bình thường bọn em đâu có giao lưu.”
Cố Trường Chính: “…Anh thấy vừa nãy họ mới chào hỏi với em…”
“À, đó là vì hôm nay có kết quả thi, em thi được nhất lớp, họ cho rằng kiến thức của em học rất chắc.” Thật ra đều là giả tạo…
Kít——
Cố Trường Chính một chân đạp vào không trung, xe đạp lắc lư một hồi. Dọa cho Tô Thanh Hòa nắm chặt vào yên sau xe: “Anh cả, sao thế?”
Sau khi Cố Trường Chính kiểm soát được chiếc xe đạp thì hỏi một cách khó khăn: “Em thi được nhất lớp?”
“Vâng, đúng thế.”
Cố Trường Chính: “…” Cái thằng hai đó, anh ta biết ngay là không đáng tin mà! Vợ chú ba rõ ràng có thành tích học tập xuất sắc, thi rất tốt, vậy mà lại nói không thi tốt, làm cho cả nhà nơm nớp lo sợ, lo lắng theo.
Mắng em hai xong, anh ta lại cảm khái vợ chú ba cũng thông minh quá rồi. Mới học chưa bao nhiêu lâu chứ, vậy mà lại theo kịp bài học rồi, còn vượt qua những học sinh khác nữa, khả năng học tập này cũng mạnh quá rồi! Anh ta đột nhiên nhớ đến câu nói mà em ba từng nói: “Cái gì Thanh Miêu Nhi cũng biết!”
Giờ thấy mới đúng thật là không nói khoác.
Xem ra không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, con người vẫn không thể có cái nhìn phiến diện được. Mặc dù em ba không đáng tin lắm, nhưng mà cũng chưa chắc là nói chuyện không đáng tin.
Về nhà với tâm trạng phức tạp, Cố Trường Chính lại bắt đầu ăn cơm với tâm trạng ngổn ngang.
Chị dâu cả thấy Cố Trường Chính như thế, thì hỏi: “Sao thế, đây là?”
Cố Trường Chính ngẩng đầu lên: “Không sao, chỉ là Thanh Hòa thi được nhất lớp, trong lòng anh rất cảm động.”
“Phụt——” Phó huyện trưởng Cố phun nguyên một ngụm trà ra.
Mẹ Cố kích động suýt nữa nhảy cẫng lên: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thi được nhất lớp, ôi chao, mẹ biết ngay là Thanh Miêu Nhi chúng ta thông minh nhất mà!”
Cố Trường Bình với chị dâu thứ giương mắt đẫn đờ nhìn Tô Thanh Hòa.
…Sau một hồi gà bay chó sủa, nhà họ Cố cuối cùng cũng tin Tô Thanh Hòa thi được nhất lớp là sự thật.
Phó huyện trưởng Cố bưng tách trà, ông đã khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc như trước rồi.
“Thanh Hòa à, đừng có áp lực, cứ học hành cho tốt. Bí thư Khương đã nói rồi, chỉ cần con học tốt, con đường đại học sẽ không còn xa đâu. Nhà họ Cố nhà chúng ta có thể có sinh viên đại học hay không đều trông vào con đấy.”
Tô Thanh Hòa căng thẳng nuốt nước bọt.
Cảm giác như một ngọn núi lớn đè lên vai mình, áp lực như núi đè…
……
Thời tiết dần dần nóng lên, Tô Thanh Hòa cũng nghĩ cách có thể mang thật nhiều sách về đọc. Đa số là do người nhà họ Cố tìm cho cô.
Phó huyện trưởng Cố một lòng muốn bồi dưỡng Tô Thanh Hòa thành một sinh viên đại học, vừa nghe Tô Thanh Hòa thích đọc sách, thì bèn nghĩ cách mượn sách về cho cô đọc. Còn cho người mượn sách liên quan về y học ở tỉnh.
Mỗi ngày Tô Thanh Hòa không có chuyện gì thì ôm sách đọc, cũng kiếm được không ít tinh tệ. Cộng thêm tinh tệ Cố Trường An học tập với huấn luyện bên kia, Tô Thanh Hòa cảm thấy, chỉ cần tích trữ mười năm, thì chắc đủ để cô mua thuốc thay đổi thể chất rồi…
Lúc này, hoa màu ngoài đồng cũng bắt đầu trổ bông.
Quách Trường Thắng dẫn các cán bộ trong đội ra ngoài đồng dạo xem, nhìn thấy những cây lúa mọc chi chít trong ruộng thì vẻ mặt đầy vui mừng.
Mùa màng năm nay vốn không tốt, đặc biệt bắt đầu vào xuân, nước mưa rất ít, tích nước trong ruộng khó khăn, còn lo mạ không lớn lên được, kết quả lại lớn lên rất thuận lợi, còn tốt hơn so với năm ngoái.
Bây giờ thấy tình hình trổ bông này, lúa năm nay chẳng những không giảm sản lượng, mà còn sẽ tăng sản lượng đấy.
Tốt quá rồi, tốt quá rồi!
Mấy ngày nay thấy tình hình trong ruộng thì trong lòng mọi người rất vui.
Các xã viên trong đội nhìn thấy vậy thì cũng rất hài lòng. Bây giờ trong đội chỉ có thể ăn một bữa cơm thôi, thậm chí có vài người còn bắt đầu cắt bữa ăn rồi, dựa vào gặm vỏ cây với mượn lương thực sống qua ngày. Nhưng nhìn thấy lương thực trong ruộng sinh trưởng tốt thì trong lòng mọi người đều có hi vọng.
Chỉ cần vượt qua lần này, thì có thể ăn được cơm rồi, không cần phải để bụng đói nữa.
Hi vọng có một lúc sẽ có lương thực tốt nhất, chỉ cần vẫn còn hi vọng, bất kể khó khăn cỡ nào, cũng đều có thể chống đỡ được.
Không chỉ công xã và người trong đội quan tâm đến lương thực, bên huyện cũng rất quan tâm.