Chương 292: Hiếu học
Thật ra nếu như cô có thể lựa chọn, cô không muốn cho Trường An phải cực khổ như vậy, mà để một người như anh ở bên ngoài bảo vệ quốc gia.
Nhưng cố tình cô nhất định phải làm một quân tẩu, mà Trường An cũng dốc lòng muốn bảo vệ quốc gia.
Cũng chính vì như vậy, cô và Trường An mới có loại duyên phận như thế này.
“Trường An đã cố gắng đến thế, tôi cũng phải nỗ lực thật nhiều mới được.”
“Ký chủ có thể học y, sánh đôi bên đối tượng quân nhân đền đáp tổ quốc.”
Tô Thanh Hòa lập tức dâng trào nhiệt huyết: “Mi nói không sai, tôi cũng muốn trở thành một người có ích cho quốc gia. Tới tới tới, để tôi nhìn một chút xem có thể mua sách gì nào.”
Trước mắt xuất hiện một loạt giá bán của các mặt hàng, sắp xếp theo thứ tự từ thấp đến cao......
Nhìn thấy phương thuốc y dược cổ truyền có giá thấp nhất cũng đến bốn trăm tinh tệ, Tô Thanh Hòa lặng lẽ đóng giao diện lại. “Hay là tôi đi xem chị dâu thứ còn đau bụng không đây, tiện hỏi thăm người trong nhà có ai không khỏe.”
Mua quyển sách này khác gì muốn phá sản không cơ chứ! Trong tình hình như vậy Tô Thanh Hòa không định xuống tay mua, dù sao cũng phải giữ lại tiền dùng cho những lúc khẩn cấp, tinh tệ cũng thế. Trừ phi chờ đến lúc cô có dư dả tinh tệ, mới có thể mua được. Trong tay không có tinh tệ thật hốt hoảng quá.
Tô Thanh Hòa phát hiện bản thân vẫn còn quá nghèo, phải nghĩ cách đọc thêm nhiều sách, tiếp tục kiếm thêm tinh tệ mới được.
Không mua nổi sách, Tô Thanh Hòa chỉ có thể tìm người để mượn. Không cần biết là Tây y hay Trung y, cô đều đọc hết. Hơn nữa so giữa Trung y và Tây y, cô vẫn tương đối thích Trung y hơn...... Cũng tiện. Cái gì mà vọng, văn, vấn, thiết, thuận tiện biết bao, mắt vừa thấy, tai vừa nghe, miệng vừa hỏi. Không giống Tây y, còn phải kiểm tra đủ kiểu.
Đối với người lười biếng như cô mà nói, Trung y vẫn thích hợp hơn. Đương nhiên, cô cũng muốn học Tây y, muốn kết hợp cả Trung và Tây y, tìm kiếm phương pháp chữa bệnh đơn giản nhất. Nhằm giúp công việc của bản thân thoải mái hơn một chút.
Đi một vòng mượn thầy cô giáo và bạn học, Tô Thanh Hòa dứt khoát đến tìm trong trạm thu hồi phế phẩm.
Đúng ra là tìm mấy quyển sách thuốc cũ kỹ, nếu là hồi trước, chắc chắn Tô Thanh Hòa không thể nhận ra, thế nhưng bây giờ tốt xấu gì cô cũng nắm được chút căn bản, có thể biết được đây đều là mấy quyển sách dưỡng sinh...... Sách dưỡng sinh cũng thuộc loại sách thuốc mà nhỉ, đọc nhiều không phải chuyện xấu.
Chị dâu thứ thấy Tô Thanh Hòa kiên trì học hành như vậy, cũng bảo nhân viên vật tư trong xưởng máy móc mang mấy quyển sách từ nơi khác về cho Tô Thanh Hòa.
Chị ta cảm thấy vợ chú ba học y thật sự là điều quá sáng suốt. Sau này nếu bản thân xui xẻo mà không thoải mái chỗ nào, có vợ chú ba ở đây, là có thể mau chóng cứu chị ta rồi.
Buổi tối sau khi về đến nhà, cô ta lập tức đưa mấy cuốn sách cho Tô Thanh Hòa: “Thanh Hòa à, học thật tốt, chị dâu tin em có thể học thành tài. Em chính là niềm hy vọng của chị đó.”
“……” Tô Thanh Hòa ngơ ngác nhìn chị dâu thứ. “Chị dâu này, Cố Lâm mới là hy vọng của chị.” Không phải chị nên trông cậy vào con trai ruột của mình sao?
Chị dâu thứ nhà họ Cố vội vàng lắc đầu: “Không không không, chị chỉ trông mong vào em thôi. Lâm Lâm giống anh hai em, chị không ngóng đợi nổi.” Đứa con trai kia của cô ta một lòng muốn học thiết kế cơ giới, làm sao có thể học y.
Tô Thanh Hòa thấy vẻ mặt trịnh trọng này của chị dâu thứ, lập tức cảm thấy vừa có một ngọn núi đè nặng trên đầu mình.
Mẹ Cố ở bên cạnh thấy vậy, hài lòng gật đầu: “Bây giờ mới giống dáng vẻ của một bà chị dâu chứ.”
Lỗ tai chị dâu thứ lập tức khẽ động.
Thì ra ủng hộ vợ chú ba học tập, mẹ chồng sẽ vui vẻ. Ai da, hướng đi lúc trước quả là sai lầm, lăn lộn qua lăn lộn lại, kết quả là hóa ra lại đơn giản như vậy.
Cô ta nhìn Tô Thanh Hòa, đôi mắt sáng rực lên.
Tô Thanh Hòa: “……” Sao lại có dự cảm không tốt như vậy nhỉ.
Cô nhanh chóng ôm sách đứng dậy chạy vào trong phòng. Sau đó chịu thương chịu khó đọc sách. Dù sao cũng là một phần tâm ý của chị dâu thứ, kiểu gì cũng không thể lãng phí.
Ngó nghiêng một chút, cô thở dài. “Hệ thống này, sao tôi lại cảm thấy không hợp lý lắm nhỉ?”
“Xin ký chủ yên tâm, mọi thứ đều bình thường.”
[Chú giải: Gốc là 望闻问切: Bốn phương pháp chẩn đoán trong y học cổ truyền. Lần lượt là “Vọng" – nhìn, quan sát thần sắc, hình thái của mắt, mũi, môi, lưỡi,... để biết tình hình bệnh; “Văn" – nghe (tiếng nói, tiếng thở, tiếng ho..) và ngửi (mùi hơi thở, mùi phân, nước tiểu...); “Vấn" - hỏi để biết tình trạng người bệnh; “Thiết" - sờ nắn các vùng trên cơ thể (xúc chẩn) và bắt mạch (mạch chẩn).]