Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291 - Nhận Đồ

Chương 291 - Nhận đồ
Chương 291 - Nhận đồ

Cảm ơn kim phiếu và lời nhắn đáng yêu của bạn TạcThiênBangTiểuHắc, pthhien9900 ^^

Chương 291: Nhận đồ

Cố Trường An nói xong những lời kia, trước tiên đã khiến bản thân bị cảm động đến vỡ òa nước mắt.

Đời này anh chưa từng nghĩ tới chính mình còn có thể nói ra những lời như vậy. Trước kia anh chỉ biết hèn nhát tìm anh trai để mách!

Lý Trụ Tử bị lòng nhiệt huyết ấy của anh làm xúc động không thôi, ôm lấy bả vai Cố Trường An dứt khoát lau nước mắt.

“Mọi người nhất định phải đánh thật nhiều kẻ địch, đánh ra cả tâm huyết của chúng ta. Chúng ta không hề sợ chút nào!”

Cố Trường An xúc động gật đầu.

Đúng đúng đúng, không có ai sợ cả. Cố Trường An anh đây không phải là kẻ hèn nhát!

“Trường An, cậu làm gì vậy, phòng văn thư bên kia vừa nói cậu có bọc đồ với lá thư gửi tới đấy.”

Lão Dát Tử chạy tới thét to nói.

Cố Trường An vừa nghe xong, nhanh chóng đứng dậy đến phòng văn thư. Chắc chắn là do Thanh Miêu Nhi gửi đến đây, Thanh Miêu Nhi vẫn luôn nhớ thương anh mà.

Lão Dát Tử nhìn bóng lưng anh rồi mỉm cười, sau đó lại qua nhìn xem Lý Trụ Tử.

“Này, cậu làm cái gì vậy, cũng chẳng phải chuyện to tát gì, không phải đại đội trưởng đã nói rồi sao, qua mấy ngày nữa cậu mới được đi. Sao còn chạy tới khóc lóc ở nơi này hả.”

Lý Trụ Tử lau nước mắt đáp: “Ôi, vừa nãy tôi nghe thấy có người chê cười tôi không đi được, tôi khó chịu. Đúng lúc gặp được Trường An, cậu ấy nói lời làm tôi xúc động, bảo là sẽ thay tôi đánh thật nhiều quân địch, thế là tôi không nhịn được mà khóc.”

Lão Dát Tử vui vẻ nói: “Tôi biết ngay thằng nhóc này là một đứa tâm huyết mà.”

Cố Trường An thở gấp một hơi chạy thật nhanh đến trong phòng văn thư, nhận thư tín và kiện hàng của mình.

Sau đó anh kích động mang về phòng ký túc xá.

Đám chiến hữu cùng phòng đang thu dọn đồ dùng, thấy anh xách đồ vào trong, đều hướng mắt về phía anh. Sau đó hâm mộ mà nhìn anh.

Đa số bọn họ đã rất nhiều năm rồi chưa liên lạc về với người trong nhà.

Bây giờ Cố Trường An đã thành quen với ánh mắt hâm mộ của mọi người, mở thư ra xem thử trước.

Giống như trước đây, cũng là một vài lời cổ vũ an ủi. Còn có một số tin tức mới, Thanh Miêu Nhi lên trung cấp chuyên nghiệp, học hộ lý. Cha còn để sau này cô đến trường đại học học y, làm sinh viên đầu tiên của nhà họ Cố.

“…… Có bạn học sau khi biết người yêu em là quân nhân, rất hâm mộ em. Em cảm thấy thật là vinh quang, người yêu em là một vị quân nhân, là một vị anh hùng nhân dân đó. Em lấy anh quả là vẻ vang! Em biết anh ở trong bộ đội rất khổ cực cũng rất mệt mỏi, không thể giúp gì cho anh, chỉ có thể gửi cho anh chút đồ ăn, anh phải chăm sóc cho bản thân mình thật khỏe mạnh, bảo vệ tốt chính mình. Em cũng sẽ tiếp tục cố gắng, ra sức để một ngày kia gặp lại nhau, anh cũng sẽ được vẻ vang vì em.”

“Hu hu……”

Cố Trường An đọc đến dòng cuối cùng, trực tiếp ôm bức thư không nói tiếng nào mà khóc lên, trong lòng xấu hổ không biết nên nói gì. Thanh Miêu Nhi lấy anh có được vinh quang, cảm thấy anh là người anh hùng. Thế nhưng một khắc trước đó anh đã muốn chùn bước, còn định làm lính đào ngũ.

“Thanh Miêu Nhi, anh muốn đi ra tiền tuyến, anh muốn đi đánh kẻ địch, anh phải làm anh hùng của em!”

Những người khác nhìn phản ứng này của anh, cũng đều im lặng thở dài.

Từ xưa đến nay gia đình và quốc gia khó mà song toàn, thương nhớ người trong nhà cũng chẳng thể làm gì. Mình lựa chọn con đường này, có những thứ cũng chỉ có thể bỏ qua.

Thằng nhóc Trường An này không tồi, trong thời điểm này lại chỉ lựa chọn một mình gánh vác đau đớn. Không la hét ồn ào nói muốn quay về.

“Hữu nghị nhắc nhở ký chủ, đối tượng quân nhân đã nhận được kiện hàng, hiện đang cảm động gào khóc.”

Tô Thanh Hòa đang ngủ gà ngủ gật trong quán ăn Quốc Doanh, nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở, dứt khoát gục xuống bàn giả bộ ngủ rồi nói chuyện cùng hệ thống.

“Trường An cảm động phát khóc rồi á? Ai ôi, anh ấy quả là người nặng tình cảm đến vậy.”

“Đối tượng quân nhân phải xuất phát vào ngày mai.”

“…… Đều tại tôi, đáng lẽ nên gửi đi sớm chút, bây giờ gửi đến, chắc chắn sẽ khiến anh ấy lo lắng chuyện trong nhà. Lúc quân nhân ra tiền tuyến thì không thể bị phân tâm, vẫn là tôi quá qua loa rồi. Bây giờ nhận được đồ, nhất định anh ấy rất khổ sở, không biết nên lựa chọn như thế nào.”

“Đối tượng quân nhân nói phải làm anh hùng của cô.”

Tô Thanh Hòa nghe vậy, cái mũi ê ẩm. Trường An vậy mà lại rất để tâm đến suy nghĩ của cô.

Bình Luận (0)
Comment