Chương 290: Điều động 2
Đây là lần đầu tiên Cố Trường An thấy những người đàn ông ấy lau nước mắt. Anh đã đến đại đội này thời gian dài như vậy, mỗi lần chỉ dám lén gạt nước mắt, nhưng những người đàn ông này lại thấy rất hài lòng với cuộc sống. Dù cho có bao nhiêu khổ nhọc hay mệt mỏi, đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện thường ngày. Đến lúc làm nhiệm vụ thì lại càng phấn khích kêu gào.
Cố Trường An nói thầm: “Các anh cảm thấy sẽ đánh thật sao?”
Các lão binh gật đầu. Lần này thực hiện nghiêm túc như vậy, cảm giác rất có thể.
Trưởng ban Trương nhắc nhở: “Đừng đoán lung tung, dù sao đánh được thì đánh, không đánh được thì chúng ta nén lại.”
Lão Dát Tử đáp: “Tôi cảm thấy chắc chắn là sẽ đánh, đến cả lão M tôi còn không sợ, sợ gì đám hèn nhát kia chứ? Chắc chắn là đến đánh. Chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Cố Trường An yên lặng nắm chặt bút, anh nhớ đến rất nhiều chuyện, đã hơn nửa năm rồi chưa về thăm nhà, không gặp cha mẹ, cũng không gặp Thanh Miêu Nhi. Không biết họ ở nhà có nhớ mong mình hay không.
Lúc trước anh còn viết thư cho Thanh Miêu Nhi, dặn Thanh Miêu Nhi đợi anh quay về. Thế mà nay phải để lại di thư cho gia đình. Cha mẹ còn có anh chị chăm sóc, không cần anh phải lo lắng. Nhưng mẹ anh thích khóc như vậy, chắc chắn là sẽ khóc to lắm, còn Thanh Miêu Nhi nhỏ như vậy, không có anh sẽ xoay sở thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt đã ươn ướt. Muốn lấy thịt khô, kết quả phát hiện thịt khô đã bị ăn hết. Anh không nỡ ăn, nhưng mấy đồ đó không để lâu được, lúc sắp hỏng đã bị đám chiến hữu ở cùng phòng ngủ ăn sạch.
Hu hu hu, đến cả thịt khô của Thanh Miêu Nhi cũng bị mất.
Thời gian này anh sống tiếp thế nào đây?
Nhìn thấy Cố Trường An lau nước mắt, những người khác cũng cảm động lây. Đều là người có gia đình, Cố Trường An còn trẻ như vậy, nghe nói trong nhà còn có cô vợ nhỏ hơn, đây đúng là hành người ta.
Nhưng cũng không ai nói Cố Trường An đừng đi. Đây là sự nhục nhã đối với một người lính. Đặc biệt là người có giác ngộ cách mạng lại có ý chí tiến tới như Cố Trường An, còn có năng lực quân nhân, ngăn anh đến chiến trường chính là đang khinh bỉ anh. Anh chắc chắn sẽ tức giận.
Lão Dát Tử khuyên nhủ: “Đừng khóc, nên viết cái gì thì viết cái đó, thật ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Loại di thư này tôi viết cỡ mười bức, bây giờ không phải cũng tốt như thường hay sao. Với khả năng của chúng ta, nhất định có thể trở về.”
Lúc này Cố Trường An mới an lòng.
Vừa mới chuẩn bị viết thư cho người nhà lại nghe trưởng ban Trương nói: “Thật ra cũng không có gì, dù sao cũng tốt hơn chán so với thời đánh Nhật Bản trước đây, đến cả cái quan tài cũng không có. Rất nhiều bậc cha chú đi trước đã phải chôn thân tại chỗ. Chúng ta được sinh ra ở thời điểm tốt hơn. Trong thời gian này, đất nước chúng ta càng ngày càng lớn mạnh, nếu như không thể sống sót trở về, cũng có thể được vào một cái quan tài. Tôi nghe nói bên phía hậu cần đã sắp xếp người chặt cây làm quan tài.”
Chiếc bút Cố Trường An cầm trong tay run lên. Anh hít một hơi thật sâu, mím môi viết thư cho Tô Thanh Hòa.
“Cha mẹ, Thanh Miêu Nhi, khi mọi người đọc được lá thư này, có lẽ con sẽ không còn quay về được nữa...”
Vừa viết, nước mắt anh vừa rơi xuống tí tách.
Sau khi viết thư xong, đoàn người bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chuẩn bị cho mấy ngày nữa sẽ đi.
Cố Trường An cầm thư nhìn vài ngày.
Trong lòng anh rất sợ hãi, sợ hơn cả lần đi Tây Tạng khi trước. Lần đó đi chỉ nói là lượn một vòng, mà lần này mọi người ai nấy cũng nói muốn đánh.
Anh không muốn lúc quay về phải nằm trong quan tài đen như mực đâu.
Bởi vì lí do này mà đến khuya tắt đèn đi ngủ anh vẫn còn hơi sợ hãi.
Ban ngày, lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều bàn tán về chuyện ngày mai xuất phát.
“May mắn là lúc huấn luyện chúng ta không bị thương, nếu không đâu thể tham gia được. Lý Trụ Tử ở phòng bên bị thương, đang nằm trong ký túc xá khóc mấy ngày.”
“Khóc thì làm được gì chứ, quy tắc không thể làm trái, sao có thể đưa thương binh đi được chứ, vậy sẽ làm dao động lòng quân.”
Bị thương sẽ không phải đi?
Đầu mày Cố Trường An khẽ run lên.
Sau khi cơm nước buổi trưa đã xong xuôi về nghỉ ngơi một lát, anh lại chạy đến sân huấn luyện để tập luyện.
Có bao cát, có thân cây, còn có một số chướng ngại vật rèn luyện cơ thể.
Sau khi anh tập luyện một vòng, mồ hôi dầm dề. Trong đầu lại nhớ đến chuyện nghe được khi đó.
Nếu như anh ngã một cái...
“Chúng ta phải xứng đáng với bộ quần áo mặc trên người này...”
Trong đầu anh lại xuất hiện câu nói của Lão Dát Tử. Anh nhìn quần áo xanh biếc trên người mình, chất liệu tốt, chịu bẩn chống ma sát. Dân thường cũng không mặc được quần áo tốt như vậy. Cũng chỉ có quân nhân như bọn họ ngày nào cũng mặc quân trang như thế này, còn được đưa tiền trợ cấp.
“Hu hu hu...”
“Hu hu hu...”
Cố Trường An vừa khóc thành tiếng thì nghe đằng sau cũng có tiếng khóc của ai đó vang lên. Anh lau nước mắt đi dọc theo sân huấn luyện tìm sang, một anh lính quấn băng gạc đầy đầu đang khóc.
Cố Trường An nhận ra, đây chính là Lý Trụ Tử tiểu đội hai, lúc huấn luyện không cẩn thận bị ngã một cái, đầu đập vào chướng ngại vật.
Lý Trụ Tử nhìn Cố Trường An, dường như cảm thấy có hơi mất mặt, lấy tay lau nước mắt.
Cố Trường An ngồi bên cạnh anh ta nói: “Cậu khóc gì vậy?” Không cần phải đi làm nhiệm vụ nữa đấy.
“Hu hu hu, tất cả anh em ở đại đội đều đi hết, chỉ còn lại một người là tôi. Hu hu hu, tôi không muốn ở lại, mọi người đều đi, chỉ có tôi ở lại, tôi chính là kẻ hèn nhát! Là đồ chỉ biết sợ!”
“... Tất cả mọi người đều hiểu cho cậu mà.” Cố Trường An chột dạ nói. Anh chính là tên hèn nhát và sợ hãi nhất!
“Nhưng tôi không muốn bỏ lại các chiến hữu của mình, tôi cảm thấy khó chịu, tôi muốn cùng đánh kẻ địch với bọn họ!” Lý Trụ Tử càng khóc dữ dội hơn.
Cố Trường An sững sờ nhìn anh ta, không kìm được lại bắt đầu lau nước mắt.
Anh là tên hèn chỉ biết sợ, anh vừa có suy nghĩ vứt bỏ chiến hữu của mình, anh em của mình.
Cố Trường An, sao mày lại sợ thế hả, sao lại vô dụng đến thế?
Anh nắm lấy tay Lý Trụ Tử, nén nước mắt nói: “Khóc gì chứ, cậu không đi được nhưng chúng tôi còn đi được. Tôi sẽ đánh thay cậu thêm mấy tên kẻ địch.”