Cảm ơn kim phiếu và ủng hộ từ bạn TạcThiênBangTiểuHắc, bichle, hoaiphuong1811 gửi đến truyện ^^
Chương 289: Điều động 1
Mặc dù cô cũng muốn mình gầy đi, nhưng cũng không dám để mình bị tiêu chảy. Cảm giác đó quá khổ sở, thà mang mấy chục cân thịt trên người mà sống còn hơn.
“Chị hai, chị đừng hành hạ bản thân như thế nữa, muốn béo lên thì cứ ăn no ngủ kỹ, đừng dại mà ăn thịt heo lạnh gì đó. Đi ngủ mới béo lên được.”
Chị dâu thứ mếu miệng gật đầu.
Cô ta cũng không dám ăn bậy lung tung nữa, suýt chút nữa thì mất nửa cái mạng rồi.
“Thanh Hòa, em tốt thật đấy, nếu không phải có em thì chị dâu cũng không biết làm thế nào. Hôm qua đúng là đau muốn chết.”
“Chị dâu đừng câu nệ ha ha, chị với anh hai cũng đối xử tốt với em đấy thôi. Sắp xếp công việc cho em, em đi học còn đến đón em. Chuyện của em với Trường An cũng là do chị làm mai mà, em vẫn luôn nhớ kỹ ơn của chị đối với em.”
Chị dâu thứ càng nghe càng chột dạ, chột dạ đến mức không còn mặt mũi nhìn người khác... Những chuyện này, trước đây cô ta cũng không có ý tốt.
Vợ em ba đúng là một người thật thà lương thiện, cô ta làm nhiều chuyện không tốt như thế mà vợ em ba đều không biết, còn cảm ơn cô ta.
Hu hu hu, cô ta đúng thật là một người xấu xa, không thể cứ tính toán với em dâu như thế được. Cô ta muốn thay đổi bản thân, làm lại cuộc đời một lần nữa!
Tô Thanh Hòa nhìn ánh mắt kiên định của chị dâu thứ, bỗng nhiên trong lòng có linh cảm không lành, linh cảm này rất mãnh liệt, khiến cho cô cảm thấy có hơi e sợ.
Bởi vì bị bệnh cho nên chị dâu thứ không thể ăn mỡ lợn và ăn mặn.
Lúc ăn cơm tối, người trong nhà ăn thịt heo hầm cải trắng, cô ta cũng chỉ có thể uống chút cháo gạo. Sau đó trơ mắt nhìn thức ăn trên bàn mà nuốt nước miếng.
Mẹ Cố liếc cô ta một cái, cảm thấy con dâu thứ tự làm tự chịu. Trong nhà cũng không để nó thiếu một miếng ăn, dáng không béo còn hành ra thế này. Kết quả kéo cả nhà đi theo chịu tội. Thanh Miêu Nhi chịu nhiều vất vả, ban ngày đi làm đi học, đến buổi tối không dễ gì ngủ được một giấc thì bị đánh thức, còn phải hầu hạ người làm chị dâu là nó.
Nếu Trường An có ở nhà, không biết đau lòng bao nhiêu.
“Haiz, Trường An nhà chúng ta không biết khi nào mới về.”
Mẹ Cố thở dài.
Tô Thanh Hòa ăn cơm sặc một cái, đưa tay vuốt ngực, Trường An tạm thời chắc chắn là sẽ chưa trở về. Tình hình biên cương đang phức tạp, bây giờ chắc chắn là bộ đội sẽ không để Trường An trở về.
Năm ngày sau, binh đoàn nơi biên cương phát lệnh điều động, đội quân mũi nhọn chỗ Cố Trường An cũng đã nhận được điều lệnh, qua mấy ngày nữa sẽ tiến sang bên kia biên cương.
Hơn nữa lần này không phải chỉ có một bộ phận đi giống như lần trước, mà là toàn bộ đại đội đều phải đi.
Theo cách giải thích của lãnh đạo cấp trên, lần này chỉ cần đám quân địch kia dám đến, bọn họ sẽ đánh cho một trận tơi bời.
Khó trách mọi người lại tức giận như thế, đám người ở biên cương cũng không phải đồ tốt gì, thỉnh thoảng lại đến làm ầm lên. Quan trọng là chơi không nổi, sau khi bị đánh thì về mách lẻo, sau đó trên quốc tế có ít người lại gào lên là nhà mình bên này giở trò, bao che cho mấy tên Nhật Bản kia.
Đến cả anh già Liên Xô cũng dàn xếp cho yên chuyện.
Chú có thể chịu được, nhưng thím không nhịn được!
Dù sao bọn họ không chủ động đánh cũng không nổ súng ở biên cương, nhưng nếu như đối phương thật sự chuyện bé xé ra to, vậy thì bọn họ cũng muốn chuẩn bị sẵn sàng, tới một tên đánh một tên, đến một đôi đánh một đôi, để bọn chúng đến được mà không về được.
Toàn bộ đại đội quân mũi nhọn vô cùng phấn khích, thậm chí rất nhiều người đã bắt đầu viết thư, giữ lại cho phòng gửi thư bên đoàn bộ. Nếu như đến lúc đó xảy ra ngoài ý muốn mà không về được, thì sẽ để bộ đội bên phía này gửi giúp về nhà, cho người thân một câu trả lời thỏa đáng. Từ xưa việc nhà và việc nước khó thành cả đôi, nhưng bảo vệ đất nước cũng là bảo vệ gia đình. Để người trong nhà đừng mong nhớ, sau này đám con cái lớn lên, cũng đừng khiến cho cha nó mất mặt.
Về việc viết di thư có may mắn hay không cũng không phải là điều mà những người lính này phải vướng bận. Đối với bọn họ mà nói, ngày quyết định tham gia quân vệ quốc đã chuẩn bị kỹ càng. Sống làm chiến sĩ, chết làm liệt sĩ. Lo lắng duy nhất chỉ là sợ rằng có lỗi với mong ngóng của người thân.
Cố Trường An cầm giấy viết thư không biết nói gì, anh chưa từng có suy nghĩ chết đi, cho nên không biết viết di thư như thế nào.
Nhìn mấy lão binh ở bên cạnh vừa viết vừa lau nước mắt, cho dù có nghĩ thoáng đến đâu cũng vẫn sẽ luyến tiếc người trong nhà, luyến tiếc vợ con và cha mẹ già yếu.