Chương 288: Chịu tội 3
Tô Thanh Hòa ngáp một cái: “Không sao không sao, chị hai mới vừa ngủ. Buổi sáng ngày mai uống thêm một bát em vừa nấu là được. Chú ý gần đây đừng ăn đồ gì có mùi vị nặng, ăn chút cháo hoa thôi.”
Mẹ Cố thở dài, đau lòng nhìn Tô Thanh Hòa, lại phàn nàn với Cố Trường Bình: “Biết hành người ta thật đấy, mình chịu đau, cả nhà cũng không được nghỉ ngơi tốt. Thằng hai này, không phải mẹ nói con chứ, nên quản cho tốt vợ mình đi, bao nhiêu tuổi đầu rồi còn y như con nít, cũng là do con chiều hư đấy.”
Cố Trường Bình vội vàng cảm ơn Tô Thanh Hòa, sau đó đi vào phòng xem vợ mình.
Thấy bộ dạng này của đứa con trai thứ, mẹ Cố rất bất mãn, bĩu môi: “Đàn bà không hiểu chuyện là do đàn ông chiều quen mà ra cả, ông nhìn bộ dáng con trai ông đi kìa!”
Phó huyện trưởng Cố ho khan một tiếng: “Được rồi, không sao thì về ngủ hết đi. Ngày mai còn phải làm việc.”
Hai vợ chồng Cố Trường Chính cũng trở về trong phòng ngủ tiếp. Cố Trường Chính liếc vợ mình một cái, chị dâu cả cảm thấy xấu hổ. Trước khi đi ngủ cô ta vừa mới nói vợ em hai thành thật, chưa qua một đêm đã gây ra chuyện ầm ĩ như vậy...
Phó huyện trưởng Cố nhìn Tô Thanh Hòa tấm tắc khen: “Thanh Hòa học khá lắm, sau này sẽ chữa được bệnh cho người trong gia đình. Đoán chừng là phải bỏ công học tập lắm đây.”
“Đúng thế, Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta vốn giỏi giang như vậy, ông Cố à, sau này Thanh Miêu Nhi chúng ta nhất định phải học đại học.”
Tô Thanh Hòa liên tục xua tay: “Mẹ ơi, chỉ là một vài phương thuốc dân gian mà thôi. Nhiều người cũng biết. Thật ra con cũng không giỏi gì cho cam.”
“Con biết nhiều hơn người khác, đó đã là giỏi rồi. Thanh Miêu Nhi à, trước đây suýt chút nữa mẹ đã làm con trễ nải. Sau này mẹ sẽ không ngăn cản con học tập nữa đâu, con muốn học cái gì thì cứ học cái đó, học cho thật giỏi.” Mẹ Cố nhìn Tô Thanh Hòa nói với giọng điệu chân thành.
Tô Thanh Hòa âm thầm khóc không ra nước mắt, cô có cảm giác như chiến hữu duy nhất của mình đã đi mất rồi.
Buồn bực về đến phòng, tâm trạng Tô Thanh Hòa trở nên phức tạp, nói chuyện với hệ thống. “Hệ thống à, tôi cứu người cực khổ như vậy, lại còn mất đi đồng mình duy nhất của mình. Thế mà mi chỉ cho tôi có năm tinh tệ có phải là quá hẹp hòi rồi không?”
“Cấp độ của bệnh mà ký chủ đã chữa trị là bệnh tật cấp ba trở xuống, số tiền được thưởng là năm tinh tệ. Cấp ba đến cấp sáu thì ban thưởng năm mươi tinh tệ, cấp sáu đến cấp tám ban thưởng năm trăm tinh tệ. Cấp tám đến cấp mười ban thưởng năm nghìn tinh tệ. Xin kí chủ hãy tiếp tục phấn đấu, tiếp tục phát huy sở trường để nhận được tinh tệ.”
“... Tôi cũng không muốn người trong nhà bị bệnh nữa. Tôi làm cả nửa ngày trời mà đến cả một viên thuốc cảm cũng không mua nổi. Hơn nữa, tôi cũng đâu phải bác sĩ chuyên nghiệp, tôi chữa bệnh cho người ta mà xảy ra chuyện thì đúng là đủ phiền phức.”
“Hệ thống đề nghị ký chủ cố gắng học tập, sớm ngày đi vào hàng ngũ bác sĩ, cứu trợ bệnh nhân, nhanh chóng nhận được nhiều tinh tệ hơn. Trong hệ thống có rất nhiều sách về y học mà ký chủ cần, đề nghị ký chủ lấy tinh tệ để mua, sớm ngày nhận được được kỹ năng bác sĩ.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy có hơi lung lay, nếu mua một vài quyển sách, mình ghi lại sau này sẽ có thể cứu chữa được nhiều người hơn nữa... Không đúng, cô học y để kiếm tinh tệ hay là kiếm tinh tệ để học y đây?
Xong rồi xong rồi, cô bị hệ thống cho vào tròng rồi.
Hôm sau khi chị dâu thứ tỉnh lại, lơ mơ quên cả cảm giác về thời gian. Cả người luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng.
“Trường Bình, em bị sao thế này?”
Cố Trường Bình cả đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm còn bị chị dâu thứ ngốc này hỏi một câu bực cả mình: “Đồng chí Tiểu Lan, tối qua em ăn thịt lạnh bị tiêu chảy, hơn nửa đêm ồn ào cả nhà dậy, quên rồi sao?”
Chị dâu thứ sờ lên đầu mình, lúc này mới từ từ nhớ lại ký ức tối hôm qua. Đúng rồi, hôm qua cô ta đau bụng suýt nữa đã chịu không nổi, chạy vào nhà vệ sinh rất nhiều lần. Sau đó vợ em ba cho cô ta uống thuốc gì đó, rồi lại xoa bóp cho cô ta thì bụng mới đỡ...
Cô ta lập tức méo miệng: “Hu hu, sao em vô dụng thế nhỉ. Em không học tập được như vợ em ba, em còn không mập lên được, sao em ngốc thế chứ?”
Cố Trường Bình: “...” Biết thì tốt.
…
Chị dâu thứ bị thế này nên không thể nào đi làm được, chỉ có thể nằm ở nhà. Trước khi Tô Thanh Hòa đi làm đã đưa cho cô ta một bát rượu trắng nấu đường đỏ.
Nhìn chị dâu thứ bây giờ lại gầy đi trông thấy, cô cũng khó chịu thay chị dâu thứ. Trên người còn có chút thịt cũng không chịu được bị hành hạ như thế.