Chương 304: Khuyên nhủ 2
Thân là anh trai, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy tự hào, vui mừng thay em út. Em út là một cô gái, có bản lĩnh đương nhiên là tốt, sau này sẽ không bị bên nhà chồng khinh thường, sẽ không bị người nhà chồng bắt nạt.
Tô Ái Quốc cảm khái: “Trước kia em út của chúng ta còn là một đứa trẻ con, bây giờ đã có tiền đồ như vậy rồi. Em út phải đi học cho giỏi, đọc nhiều sách.”
Tô Thanh Hòa vừa ăn cơm vừa nói: “Anh cả, anh hai, chờ ngày mùa kết thúc, mọi người có thời gian cũng đọc thêm sách, đọc nhiều sách, xem tài liệu trong đội phát.” Cô cũng hy vọng sau này anh trai mình không cần phải trồng trọt mãi, có thể làm chút chuyện khác.
Tô Ái Quốc vừa nghe thấy đọc sách thì đau đầu, anh ta cũng giống như thằng ba Tô Ái Đảng không thích đọc sách. Thằng ba là không ngồi yên nổi, còn anh ta là không được thông minh, đọc sách sẽ buồn ngủ.
Ngược lại là Tô Ái Hoa học không tệ lắm. Ở nhà, anh ta là người đi học chân chính, nhưng cũng chỉ học tới tốt nghiệp tiểu học.
Cao Tú Lan nói: “Nông dân thì đọc sách để là gì, có thời gian thì làm việc nhiều hơn mới phải.”
Tô Thanh Hòa giải thích: “Mẹ à, nông dân không cần đọc sách, nhưng nếu các anh con không muốn làm nông dân cả đời thì sao? Mẹ xem chẳng phải bây giờ anh ba của con cũng là dân quân à? Mẹ thấy trong đội và công xã nhiều cán bộ như vậy, mẹ không muốn mấy anh con làm cán bộ để mẹ nở mày nở mặt ư?”
Lời này có thể nói là cào trúng chỗ ngứa trong lòng Cao Tú Lan. Nếu con trai của mình có tiền đồ, vậy bà ấy ra ngoài cũng hãnh diện.
Nhưng nhìn vẻ mặt thiếu tự tin của hai đứa con trai nhà mình, khóe miệng bà ấy giật giật. Bà ấy hồ đồ rồi, thật sự tưởng con trai mình có thể có tiền đồ.
Tô Ái Quốc lắc đầu nói: “Không không không, anh vẫn nên trồng trọt thôi, anh thích trồng trọt.”
Tô Ái Hoa ngược lại hơi động lòng. Nếu mình có thể làm cán bộ thì tốt thật. Không nói tới cán bộ to tới mức nào, chỉ là người chấm điểm trong đội cũng có thể cầm tiền lương, cầm công điểm.
Tô Thanh Hòa không nhiều lời, cô chỉ nói vậy thôi, các anh trai muốn làm gì vẫn do bọn họ quyết định. Giống như anh ba, tìm được việc mình muốn làm thì trực tiếp đi làm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cô bèn đi xem tình huống của Điền Tiểu Mai. Bây giờ cô cảm thấy rất có hứng thú với bắt mạch.
Nhưng xem bệnh cả buổi cô cũng không biết có đúng hay không. Dù sao cô không có kinh nghiệm thực tiễn gì, đối mặt tình huống này, trong lòng cô càng hy vọng có một phòng học mô phỏng.
Tô Thanh Hòa không nhịn được thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài của cô, Điền Tiểu Mai căng thẳng: “Em út, có phải không tốt hay không?”
“Không đâu chị dâu, đều rất tốt. Em là vì chuyện khác. Bình thường chị dâu cũng phải chú ý cơ thể mình, không thoải mái thì đi tìm bác sĩ khám.”
Lúc này Điền Tiểu Mai mới yên tâm, cười nói: “Chị vẫn khỏe.” Sau đó cô ta nhìn cửa phòng, nhỏ giọng nói với Tô Thanh Hòa: “Em xem chị thế này là con trai hay con gái?”
Tô Thanh Hòa: “... Em không biết nữa chị dâu, bây giờ còn sớm lắm.” Cho dù không còn sớm, với tài nghệ hiện tại của cô cũng không dò ra: “Chị dâu đừng lo, con trai hay con gái đều như nhau cả thôi.”
Điền Tiểu Mai lắc đầu, sao có thể giống nhau được? Con trai và con gái không giống nhau, trừ phi là sinh quá nhiều con trai rồi.
Vì vậy cô ta nhất định phải sinh con trai, phải sinh con trai!
Trong căn phòng cách vách, Tô Ái Hoa đang nằm trên giường nói chuyện với Đinh Quế Hoa.
Đinh Quế Hoa hỏi: “Sao vậy, vừa vào phòng đã mặt mày buồn bực.”
“Anh không buồn bực.” Tô Ái Hoa đưa tay gối đầu: “Anh chỉ cảm thấy em út nói rất đúng, anh cứ trồng trọt mãi cũng không được. Trước kia anh cảm thấy mình là nông dân, ngoại trừ trồng trọt thì còn có thể làm được gì chứ? Nhưng em xem thằng ba đi làm dân quân cho người ta chẳng phải cũng không tệ à? Anh cũng không muốn trồng trọt nữa, lúc mùa màng tốt có thể có một miếng ăn, lúc mùa màng không tốt cả vỏ cây cũng không có mà gặm.”
Đinh Quế Hoa ngáp một cái, cô ta thích điểm này này của Tô Ái Hoa, là một người đàn ông có ý tưởng: “Vậy anh chuẩn bị làm gì?”
“Anh phải học tập, thể hiện tốt một chút, tranh thủ sau này làm cán bộ trong đội. Em xem em út cũng đã có tiền đồ rồi, người làm anh như anh cũng không thể vướng víu quá được. Trong nhà có một cán bộ, em út anh nhắc tới nhà mẹ đẻ cũng cảm thấy nở mày nở mặt hơn.”
Nghe thấy chồng mình luôn miệng nhắc tới em út, Đinh Quế Hoa không cảm thấy bất công như trước đây nữa.
Quả thực em út rất tốt với người nhà, còn băn khoăn tiền đồ của anh trai ở nhà. Đám đàn ông có tiền đồ rồi, còn không phải là mấy người phụ nữ đi theo như bọn họ được lợi hay sao?