Cảm ơn kim phiếu của bạn diepchihuonggiang, muonconguoiyeugửi đến truyện ^^
Chương 351: Mộng tưởng
Giảng viên nghe vậy không hài lòng lắm: “Toàn là nói quá, không có chút thực tế nào.”
Sau đó ông chỉ vào một nữ sinh viên trông rất thuận mắt: “Bạn học này, em nói đi, tại sao em muốn học y.”
Tô Thanh Hòa bối rối hai giây, sau đó thiêng liêng nói: “Vì khát vọng lớn lao của em.”
Giáo sư Tần hiếu kỳ hỏi: “Khát vọng của em là gì? Cụ thể một chút, phải biểu đạt suy nghĩ chân thật trong lòng ra.”
Tô Thanh Hòa suy nghĩ một chút: “Thưa thầy, khát vọng của em có hơi nhiều ạ.”
“...” Giáo sư Tần nói: “Em nói cụ thể chút đi.”
Tô Thanh Hòa lập tức thành thật liệt kê ra: “Em muốn phát minh ra thuốc tốt hơn trên thị trường, muốn giải quyết tất cả những chứng bệnh khó, hi vọng trẻ con lớn lên thật khỏe mạnh, người già không còn già đi trong đau yếu, hi vọng có năng lực cứu chữa mỗi một bệnh nhân...” Nói đến phần sau, Tô Thanh Hòa phát hiện ánh mắt của giáo sư Tần trở nên càng ngày càng dịu dàng, lập tức ngừng lại.
Giáo sư Tần hỏi: “Tại sao em lại có những ý nghĩ này?”
“... Thưa thầy, trong lòng em chỉ nghĩ như vậy.” Từ khi có hệ thống, khát vọng của cô thật sự rất nhiều.
“Bạn này học, em tên gì?”
“Báo cáo thầy, em là Tô Thanh Hòa.”
“Bạn Tô Thanh Hòa, em rất tốt. Học y cần phải có mục tiêu, ừm, tuy rằng mục tiêu của em hơi nhiều. Mỗi người đều cần một lý do để học chuyên ngành này. Con đường học y rất khó, không có ý chí mạnh mẽ chống đỡ, rất nhiều người không thể nào đi tới cuối cùng. Bạn Tô Thanh Hòa, thầy sẽ chú ý đến việc học của em, thầy chúc em có thể hoàn thành những khát vọng này. Đến ngày đó, thầy sẽ tự hào về em.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Sau khi tan học, Tô Thanh Hòa uể oải gục xuống bàn: “Hệ thống, vì sao phải chú ý tới tôi?”
“Có thể là vì ký chủ có đặc điểm, ví dụ như mặt tròn.”
Tô Thanh Hòa đụng đầu vào bàn, đâm chết mi đồ hệ thống lòng dạ hiểm độc.
Buổi sáng chỉ có hai tiết, mọi người thu dọn đồ đạc xong, Tô Thanh Hòa cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi theo Nghiêm Phương Phương và Diệp Hiểu Quyên cùng đi ăn cơm.
Trong căn tin đều là trường học phát phiếu cơm, Tô Thanh Hòa gọi mấy món chay. Cô chuẩn bị giảm cân, lúc trước ở nhà bị mẹ ruột và mẹ chồng nhìn chằm chằm không có cơ hội, bây giờ nhất định cô phải giảm xuống.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Thanh Hòa rời khỏi trường, tới bưu cục gọi điện thoại báo bình an cho người nhà mình, sẵn tiện mang một ít vải vóc về làm quần áo.
…
Thời này gọi điện thoại rất bất tiện, còn phải chuyển từng đơn vị.
Nhìn đồng hồ, mẹ cô đồng chí Cao Tú Lan lúc này cũng đã đi làm, vì vậy cô gọi thẳng tới bên văn phòng công xã.
“Đây là công xã Lâm Hà, xin hỏi tìm ai?”
“Tôi tìm Cao Tú Lan, tôi là con gái của bà ấy.”
“Ồ, cô chính là đồng chí Tô Thanh Hòa lên đại học đúng không? Ôi, tôi nghe mẹ cô nói về cô nhiều lắm đấy, cô chính là sinh viên đầu tiên của công xã Lâm Hà chúng ta...”
Tô Thanh Hòa nghe bà chị phía bên kia nói một hồi lâu mới cười hỏi: “Đồng chí, mẹ tôi có ở đó không?”
“Hả, cô nói đồng chí Cao Tú Lan à? Bà ấy không có ở đây, thật là không đúng lúc, bà ấy ra ngoài làm việc rồi, liên đoàn phụ nữ có rất nhiều việc.”
Tô Thanh Hòa không ngờ rằng mẹ của cô còn phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bà ấy đã lớn tuổi, cũng không biết có thể chịu được không.
“Vậy đợi mẹ tôi trở về, làm phiền nói với mẹ tôi một tiếng, ngày mai tôi gọi lại.”
“Được rồi, cô yên tâm đi, chắc chắn sẽ chuyển lời cho cô.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thanh Hòa lại gọi điện thoại cho huyện. Cha chồng của cô đang họp, là Tiểu Ngô nghe điện thoại. Tô Thanh Hòa dứt khoát nói với Tiểu Ngô tình huống của mình bên này, kêu trong nhà không cần lo lắng, chờ lúc nghỉ sẽ trở về thăm mọi người. Cúp điện thoại lần nữa, trong lòng Tô Thanh Hòa nghĩ, ngày mai còn phải tới gọi điện thoại một lần, phải hỏi mẹ cô về tình huống trong nhà.
Đội sản xuất Đại Hồng Kỳ của công xã Lâm Hà trong thôn Cát gia, chủ nhiệm Vương đang dẫn theo người của liên đoàn phụ nữ tới hòa giải vấn đề.
Bình thường đều là bà ta và trợ lý trẻ Tiểu Diệp tới, sở dĩ đưa Cao Tú Lan tới đây là để bà ấy học xem làm thế nào để hòa giải tranh chấp gia đình.
Đây là lần đầu tiên Cao Tú Lan làm nhiệm vụ nên rất hưng phấn, nghe chủ nhiệm Vương nói vậy chỉ có thể ở bên cạnh nghe, không thể tùy tiện mở miệng.
Nhưng mà...
“Chủ nhiệm Vương, tôi biết liên đoàn phụ nữ tới để giải quyết vấn đề, nhưng đây là chuyện nhà của chúng tôi, chẳng lẽ người nhà còn không thể cãi nhau với người nhà hả? Chúng tôi không phạm pháp.”
Bà Cát nghiêm mặt nói.
Bà ta không sợ liên đoàn phụ nữ, trước kia trong đội có chuyện gì, đâu phải liên đoàn phụ nữ chưa từng tới, lúc rảnh rỗi thì nói lời hay ý đẹp không cho cãi nhau, chờ sau khi bọn họ đi, nên thế nào thì vẫn thế đó. Làm quan có thể quản chuyện bên ngoài, còn có thể quản chuyện bọn họ làm cái khỉ gì trong nhà sao?