Chương 350: Nói xấu
Ví dụ như lúc Tô Thanh Hòa đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng chợt nghe thấy Lưu Đan và Trương Mẫn bàn tán với nhau: “Nghe bảo là trường học đặc biệt tuyển đấy, không học qua trường cấp ba, cũng không nhận được giáo dục gì.”
Trương Mẫn nghiêm túc nói: “Cho dù là đặc biệt tuyển cũng không nên phân tới viện y học chứ. Ở đây không có nền tảng thì làm sao học được? Học không tốt thì phải chịu trách nhiệm với quần chúng nhân dân.”
Ngô Thục Hoa thành thật nói: “Tôi cảm thấy mọi người đừng nói nữa, cô ấy là cá nhân tiên tiến, chắc chắn sẽ không tệ.”
Lưu Đan không tán thành: “Vậy chỉ có thể bảo là cô ta có tư tưởng giác ngộ cao, nhân phẩm tốt, liên quan gì tới năng lực cá nhân đâu.”
Tô Thanh Hòa nghe đến đây cũng rất tán thành: “Đúng đúng đúng, tôi cũng biết nhân phẩm tôi rất tốt.”
Ba người ngồi trong nhà vệ sinh: “...”
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh trở về ký túc xá, Ngô Thục Hoa bèn tìm Tô Thanh Hòa xin lỗi: “Bạn Thanh Hòa, rất xin lỗi...”
Tô Thanh Hòa đang chuẩn bị đi ngủ, nghe thế bèn bảo: “Rất xin lỗi cái gì, tự do ngôn luận, mỗi người đều có quyền phát biểu ý kiến, không có gì hết, không sao không sao, nghỉ ngơi sớm chút đi, mai còn phải đi học.”
Cô không so đo như vậy càng khiến người khác xấu hổ.
Ngô Thục Hoa xấu hổ đỏ mặt, Trương Mẫn và Lưu Đan cũng mặt mày mất tự nhiên.
Nghiêm Phương Phương len lén hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, cùng nhau đi vệ sinh, tôi ngủ trước đây.”
Nằm lên giường, hệ thống nói với Tô Thanh Hòa: “Ký chủ, nếu như tôi không phân tích sai, vừa rồi bọn họ đang bàn tán sau lưng cô, hành vi này trong loài người thuộc về hành vi không đúng.”
Tô Thanh Hòa nói: “Không, mi không nghe thấy ư, bọn họ khen nhân phẩm tôi tốt đấy.”
“Nhưng bọn họ phủ định trình độ văn hóa của cô.”
“Đúng vậy, hệ thống, mi xem mi có muốn mở quyền hạn gì cho tôi hay không, để tôi nhanh chóng nâng cao tri thức chuyên ngành của tôi, hung hăng vả mặt bọn họ hay không?”
“Hữu nghị nhắc nhở kí chủ, không làm mà hưởng là đáng xấu hổ, xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp. Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp. Chuyện quan trọng nói ba lần.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc: “Cả câu này mà mi cũng biết hả?”
“Bổn hệ thống học sâu hiểu rộng, không gì không biết.”
Rời khỏi hệ thống, Tô Thanh Hòa kiểm tra lại giá trị kỹ năng của mình, ngoại trừ nhiệm vụ “quần áo”, những thứ khác cũng đã là cấp độ C rồi.
Cô định ngày mai bắt đầu lợi dụng thời gian sau khi học xong thì làm quần áo. Còn việc “cung đấu” với mấy nữ sinh trong ký túc xá, cô không có hứng thú. Thăng cấp đã mệt muốn chết rồi, cô không muốn đi làm những chuyện đó. Có thời gian rảnh còn không bằng nghỉ ngơi thật tốt.
Sáng hôm sau, mấy nữ sinh dậy từ sớm để đi học.
Tô Thanh Hòa cũng nhanh chóng đi theo Nghiêm Phương Phương và Diệp Hiểu Quyên cùng lên lớp, về phần ba người còn lại thì đi theo phía sau.
Lớp đầu tiên là cố vấn đến nói rõ quy định trong trường, sau đó phát sách vở.
Cố vấn là một bà cô đeo mắt kính, thân thiết nhìn đám sinh viên giống như nhìn con ruột của mình vậy.
“Các em là những nhân tài có tố chất cao xây dựng tổ quốc, nhất định phải học hành nghiêm túc, học cho giỏi! Không được phụ lòng quốc gia bồi dưỡng, không được phụ lòng kỳ vọng của nhân dân, phải làm một nhân tài hữu dụng với xã hội, với quốc gia!”
Mọi người vỗ tay rào rào. Sau tiết học thứ nhất, tất cả mọi người nhận được tài liệu chuyên ngành đại học của mình, bắt đầu lật xem.
Tô Thanh Hòa cũng rất hưng phấn, đây đều là tinh tệ đó. Cô nhìn sách vở mà mắt cũng phát sáng.
Ngô Thục Hoa luôn âm thầm quan sát cô, trong lòng ê ẩm.
Mặc dù bạn học Tô Thanh Hòa không tiếp nhận giáo dục trung học, nhưng cô chính là một đồng chí tốt thật sự nhiệt tình học tập. Cô không thể đi học là do hoàn cảnh, không phải do bản thân cô có chuyện gì. Bọn họ không nên bàn tán sau lưng như vậy, quả thực hơi quá đáng! Tiết thứ hai bắt đầu vào học chính thức, chương trình học là dược lý học. Giảng viên giảng bài là một thầy giáo già đeo kính nho nhã, giáo sư Tần.
Vừa tới, ông đã thao thao bất tuyệt kể ban đầu tại sao mình muốn học y.
Tất cả mọi người nghe đến say sưa. Tô Thanh Hòa lặng lẽ nghĩ, nếu là lúc trước cô có thể căn cứ vào chủ đề này viết ra một quyển tiểu thuyết truyền cảm hứng đầy cảm động cho sinh viên khoa y. Tư liệu sống thật tốt.
Sau khi giáo sư Tư phát biểu diễn thuyết xong thì bắt đầu kêu mỗi người nói xem vì sao bản thân muốn học y.
“Học y để Trung Hoa quật khởi.”
“Để xây dựng tổ quốc vĩ đại.”
“Để chăm sóc người bị thương.”
...