Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349 - Bạn Cùng Phòng

Chương 349 - Bạn cùng phòng
Chương 349 - Bạn cùng phòng

Chương 349: Bạn cùng phòng

Chuyên ngành của Tô Thanh Hòa là y học lâm sàng, chuyên ngành này là bí thư Cố báo lên cho cố.

Lúc Tô Thanh Hòa biết chế độ giáo dục của chuyên ngành này đã từ chối.

Trong thời đại này, chuyên ngành y học lâm sàng là chế độ sáu năm giáo dục. Tạm thời không nói vấn đề thời gian dài ngắn, đầu tiên cô bấm ngón tay tính toán thời gian một chút, phát hiện cô vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện đại học này phải tranh cãi tới lật trời.

Nhưng chuyên ngành cũng đã báo lên rồi, không tiện sửa lại, hơn nữa thứ chuyên ngành này cần học vẫn rất nhiều. Tô Thanh Hòa nghĩ đến lúc đó tìm cách tốt nghiệp sớm là tốt nhất, nếu không đại học này không học xong thì lãng phí lắm.

Mang theo đồ vật, Tô Thanh Hòa đã tìm được ký túc xá của chuyên ngành y học lâm sàng.

Bởi vì nữ sinh rất ít nên chỉ có tổng cộng ba cái ký túc xá. Cô cầm chìa khóa mở cửa bước vào thì thấy mấy nữ sinh đang gục xuống bàn đọc sách. Tổng cộng là năm người, ba ngươi có kiểu tóc Lưu Hồ Lan, hai người có bím tóc ngắn. Thắt bím mặc đầm liền, kiểu tóc Lưu Hồ Lan mặc áo sơ mi quần dài.

Thấy Tô Thanh Hòa bước vào, mọi người đều nhìn cô.

Ấn tượng đầu tiên của mọi người chính là, nhất định điều kiện gia đình của đồng chí này rất tốt!

Nếu không đâu thể trắng trắng mềm mềm như vậy được.

Tô Thanh Hòa bị mọi người nhìn đến mất tự nhiên, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Tô Thanh Hòa.”

“Cô chính là Tô Thanh Hòa à?” Một người thắt bím tóc ngắn chạy qua, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Tô Thanh Hòa nhẹ gật đầu, cô không nổi tiếng đến mức đó chứ.

Cô gái thắt bím hỏi lại để xác nhận: “Cô chính là Tô Thanh Hòa của huyện Hồ gia ấy hả?”

Tô Thanh Hòa nói: “Nếu không có trùng tên trùng họ, vậy chính là tôi.”

“Ồ, chào cô chào cô, tôi là Nghiêm Phương Phương. Cha tôi là lão Nghiêm, có quen biết với cô đấy.”

Lão Nghiêm, lão Nghiêm nào?

“Cha tôi ở thành phố Thanh Thủy ấy, lúc trước đến chỗ mọi người ăn cơm xong còn mang theo thịt kho tàu về.”

Lúc này Tô Thanh Hòa mới nhớ ra, chính là vị cán bộ của thành phố Thanh Thủy.

Tô Thanh Hòa lập tức có cảm giác đồng hương gặp nhau, vội vàng cầm tay Nghiêm Phương Phương: “Chào cô chào cô, bạn Nghiêm Phương Phương, tôi là Tô Thanh Hòa.”

Nghiêm Phương Phương lập tức kích động kéo Tô Thanh Hòa qua: “Các bạn, tôi trịnh trọng giới thiệu với mọi người bạn Tô Thanh Hòa, đồng chí tốt của tỉnh chúng ta, vinh quang nhận được danh hiệu cá nhân tiên tiến trong tỉnh, giúp tỉnh chúng ta mùa màng bội thu - bạn Tô Thanh Hòa.”

Bốn vị quần chúng hóng hớt còn lại trợn mắt há mồm.

Cá nhân tiên tiến trong tỉnh?

Một sinh viên mặc áo sơ mi cũng kêu lên: “Ồ, tôi biết rồi, cô ấy từng lên báo. Đồng chí tốt chí công vô tư!”

Tô Thanh Hòa cười trong lòng, cô cũng cảm thấy mình rất vĩ đại, nhưng nghe mấy lời ca ngợi này vẫn chột dạ là sao?

Dựa trên những sự tích vẻ vang của đồng chí Tô Thanh Hòa, toàn bộ ký túc xá đều tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh cô.

Trong năm người bạn cùng phòng, ngoại trừ Nghiêm Phương Phương ra, một người khác mặc đầm liền thắt bím tên Diệp Hiểu Quyên, một người gầy gò cao cao mặc áo sơ mi để kiểu tóc Lưu Hồ Lan tên Trương Mẫn, một cô gái mặc áo sơ mi ca rô mặt chữ điền tên Ngô Thục Hoa, người còn lại nhìn rất giống minh tinh tên Lưu Đan.

Mặc dù mọi người đều rất nhiệt tình nhưng Tô Thanh Hòa vẫn có thể cảm giác được ngoại trừ Nghiêm Phương Phương và một cô gái thắt bím ra, ba bạn học còn lại đều chỉ nhiệt tình ngoài mặt chứ không phải thật lòng.

Tô Thanh Hòa cũng thấy không sao hết, dù gì vừa mới quen biết, như vậy cũng bình thường, nếu đều nhiệt tình như lửa mới là không bình thường.

Về phần Nghiêm Phương Phương, tất cả đều phải quy cho lão Nghiêm lúc trước tuyên truyền, khiến cảm nhận của Nghiêm Phương Phương về cô cực kỳ tốt.

Trong miệng lão Nghiêm, Tô Thanh Hòa chính là một học sinh tốt chăm chỉ hiếu học, lúc làm đầu bếp còn có thể nấu đồ ăn tới tốt nhất, lúc học hộ lý vẫn có thể đuổi kịp và vượt qua những học sinh học chuyên ngành sớm hơn cô.

Đây chính là thành công lớn nhất của một người.

Nghiêm Phương Phương muốn không bội phục cũng không được.

Ở chung một buổi tối, Tô Thanh Hòa đã gần như biết hết tình huống của mấy người này, đều là người trong nội thành.

Cũng đúng, thời buổi này con gái có thể tới được chỗ như đại học hơn phân nửa đều là người trong nội thành. Tuy rằng ở nông thôn cũng tuyên truyền phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời nhưng đó cũng chỉ là ở mặt làm việc mà thôi.

Mấy nữ sinh đều đến từ cùng một tỉnh, ngoại trừ Nghiêm Phương Phương và cô tới từ thành phố Thanh Thủy ra, mấy nữ sinh còn lại đều đến những nơi khác nhau. Nhưng vì chuyện đến trước đến sau, ít nhiều cũng có chút phân biệt đối xử.

Bình Luận (0)
Comment