Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348 - Tiễn

Chương 348 - Tiễn
Chương 348 - Tiễn

Chương 348: Tiễn

Đối với người từng học đại học như Tô Thanh Hòa mà nói, ngôi trường này cũng không to lắm, kiến trúc cũng không gọi là đẹp. Nhưng đi vào trong sẽ cảm thấy bầu không khí học tập phát ra từ những người sinh viên đi ngang qua. Mỗi người đều ôm sách vở, thảo luận nghỉ hè nên học gì, gặp phải vấn đề gì.

Tô Thanh Hòa cảm thấy rất thích trường đại học này.

Tìm được phòng giáo vụ, cô đưa thông báo trúng tuyển và hồ sơ xong, bên giáo vụ lập tức báo danh rồi phân ký túc xá cho cô.

Tô Thanh Hòa nói: “Bắt buộc phải ở trong túc xá ạ?”

“Trường học quy định như vậy.”

Tô Thanh Hòa có chút thất vọng, với tình huống của cô, ở một mình là thích hợp nhất. Nếu sau này phải thăng cấp thì làm sao?

Sau khi rời khỏi phòng giáo vụ, hai người lại đến nhà ga mua vé tàu hỏa lúc 5 giờ chiều.

Giây phút cầm lấy vé xe, hai người lập tức cảm thấy thời gian như bắt đầu đếm ngược. Đi lại trong nhà ga, tâm trạng hai người đều không vui, có hơi trầm xuống.

Cố Trường An cầm tay Tô Thanh Hòa. “Thanh Miêu Nhi.”

Tô Thanh Hòa miễn cưỡng cười nói: “Trường An, chúng ta đi ăn cơm nhé, đến tiệm cơm Quốc Doanh, em làm đồ ăn ngon cho anh.”

Cố Trường An sáng mắt lên: “Đồ ăn ngon gì, em làm lúc nào?”

“Anh đến thì sẽ biết.”

Trong tiệm cơm Quốc Doanh, mấy đầu bếp thấy Tô Thanh Hòa tới thì lập tức bưng canh gà ra.

Hương thơm ngào ngạt quanh quẩn toàn bộ tiệm cơm Quốc Doanh.

Mùi quá thơm.

Cố Trường An kinh ngạc nhìn canh gà.

“Thanh Miêu Nhi, em làm sao?”

Tô Thanh Hòa nói: “Em nhớ mình chưa làm canh gà cho anh, nên hôm nay lúc trời chưa sáng em đã đến chợ đen mua. Sau đó đến tiệm cơm Quốc Doanh làm. Nếu được hầm trong bếp thì hương vị sẽ ngon hơn càng. Anh mau nếm thử xem.”

Cố Trường An nhìn bát canh gà, trong miệng tràn ra hương vị chua xót.

Anh cúi đầu uống một ngụm, nhấp môi, đôi mắt ửng đỏ nói: “Rất ngon.”

Thanh Miêu Nhi làm canh gà cho anh mà phải tốn nhiều tâm tư như vậy…

Vì không phụ lòng sự vất vả của Tô Thanh Hòa, Cố Trường An ăn vài bát lớn, ăn gần hết thịt gà.

Vừa ăn vừa nghẹn ngào trong lòng.

Cuối cùng tâm trạng trở nên kích động.

“Thanh Miêu Nhi, cả đời này anh đều nghe theo em!” Về sau Thanh Miêu Nhi nói cái gì thì chính là cái đó!

Tô Thanh Hòa đột nhiên nghĩ đến một câu nói, muốn bắt lấy trái tim của một người đàn ông thì đầu tiên phải bắt lấy dạ dày của người ấy, quả nhiên không sai.

“Trường An, em sẽ cố gắng hơn.” Làm ra càng nhiều đồ ăn ngon.

Sau khi cơm nước xong thì đã hai ba giờ chiều, hai người lại về nhà nghỉ thu dọn đồ đạc.

Tô Thanh Hòa kiên quyết muốn đưa Cố Trường An đến nhà ga trước rồi mới về trường.

Cô muốn lúc Trường An đi xa sẽ có người tiễn anh.

Hai người lại ngồi xe đến nhà ga.

Lúc đến sân ga, Cố Trường An quay đầu lại ôm cô thật chặt, chỉ một giây đã buông ra: “Thanh Miêu Nhi, em về đi, anh sợ em tiễn anh, anh sẽ lưu luyến chạy xuống tàu.”

Tô Thanh Hòa mím môi gật đầu: “Vâng. Em sẽ nhìn anh đi vào.”

Hai người đứng tại chỗ vài giây, Cố Trường An xách hành lý đi về phía sân ga rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Thanh Hòa đang đứng ở nơi đó, anh dụi đôi mắt, rồi đi nhanh về phía trước.

Không thể quay lại nhìn, nếu nhìn thì anh sẽ muốn lùi bước.

Trước kia anh còn có thể lùi bước, bây giờ thì không được, anh phải đi về phía trước, nếu không anh sẽ xem thường bản thân mình.

Một đường đi từ sân ga lên tàu, Cố Trường An cũng không quay đầu lại.

Chờ đến khi ngồi vào vị trí, anh nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn lại, Tô Thanh Hòa đang đứng ở bên ngoài cửa sổ.

Cố Trường An lập tức đứng lên.

Cách cửa sổ xe, Tô Thanh Hòa vẽ lên cửa sổ một hình trái tim.

“Trường An, chờ anh trở về.”

Xe dần dần khởi động, trong mắt Cố Trường An đều là nước mắt.

Nhìn chiếc xe đi xa dần, lúc này Tô Thanh Hòa mới mất mát rời khỏi nhà ga.

“Ký chủ, ở tinh tế, quân tẩu phải để cho quân nhân không có nỗi lo về sau. Hành vi vừa rồi của ký chủ sẽ khiến quân nhân sinh ra lo lắng, khiến bọn họ không thể toàn tâm toàn ý hiến dâng bản thân.”

Tô Thanh Hòa nói: “Trong lòng tôi, Trường An không chỉ là quân nhân mà còn là một nửa khác của tôi. Tôi chỉ muốn cho anh ấy biết ở nhà có người chờ anh ấy, anh ấy phải bình an còn sống trở về.” Cô cũng không hy vọng Trường An hy sinh trong chiến hỏa một cách bừa bãi.

Rời khỏi nhà ga, Tô Thanh Hòa bèn trực tiếp mang theo đồ đạc tới trường học. Trong trường mọi thứ đều được phát, cộng thêm bây giờ là mùa hè, vì vậy đồ đạc của cô cũng không nhiều, rất nhiều thứ cũng là đặt trong không gian chứa đồ nên chỉ mang theo một cái túi đựng quần áo và bút mực sách vở vừa mua, một cái túi chứa đồ dùng hàng ngày.

Bình Luận (0)
Comment