Chương 347: Báo danh
Cố Trường An cũng xoa đôi mắt. “Anh sẽ thường xuyên viết thư cho em… Nếu sau này…” Anh rất muốn nói, nếu sau này mình không còn nữa, thì Thanh Miêu Nhi không cần đau buồn, hãy tìm một đối tượng tốt. Nhưng anh không thể nói ra được.
Hu hu… Anh hy vọng Thanh Miêu Nhi chỉ có một đối tượng là anh.
Lúc hai người trở lại nhà nghỉ, đôi mắt đều hơi đỏ.
Sau đó hai người lưu luyến không rời về phòng của mình.
Nằm trên giường, Tô Thanh Hòa nói chuyện phiếm với hệ thống: “Hệ thống à, cảm giác yêu đương thật là quá phức tạp.”
“Tình cảm nhân loại là phức tạp nhất.”
Tô Thanh Hòa trở mình, cô cảm thấy mình nên làm gì đó. Ngày mai Trường An phải đi rồi.
Cô nhớ lại những khoảnh khắc mình và Trường An ở bên nhau, hai người vừa gặp đã yêu… Ừm, đúng, chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó hẹn hò, cô mang canh cá cho Trường An, cô nói sẽ làm canh gà cho Trường An, Trường An nói sẽ cho cô ăn dê nướng nguyên con, sau đó Trường An thật sự gửi dê về cho cô, nhưng hình như cô còn nợ Trường An một bữa canh gà mái…
Cả đêm Cố Trường An không ngủ được, thỉnh thoảng lại lấy ảnh của hai người ra xem. Trời tối đen như mực, anh chỉ nhìn được mơ hồ, nhưng cũng thấy thỏa mãn.
Sau khi xem xong lại cất đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Về sau phải nhờ vào tấm ảnh này để sống qua ngày.
Cọ tới cọ lui, kết quả buổi sáng anh thức dậy rất muộn.
Anh nhanh chóng thay quần áo, ra ngoài tìm Tô Thanh Hòa, lo rằng Tô Thanh Hòa sẽ chờ mình. Kết quả Tô Thanh Hòa lại không ở trong phòng.
Anh sốt ruột lập tức đi xuống lầu hỏi người phục vụ. Người phục vụ nói: “Sáng sớm đối tượng của anh đã ra ngoài rồi, à, cô ấy con bảo tôi nói với anh, tỉnh dậy thì chờ ở đây, cô ấy đi mua đồ rồi về.”
Tô Thanh Hòa bận rộn nửa ngày ở tiệm cơm Quốc Doanh, cuối cùng bỏ thịt gà vào trong hộp.
Đầu bếp ở phía sau nhìn cô với ánh mắt trông mong: “Đồng chí Thanh Hòa, bao giờ có thời gian cô đến đây một chuyến đi, phó tỉnh trưởng Hứa thích ăn thịt kho tàu, cô dạy chúng tôi nấu nhé.”
Hai đầu bếp khác gật đầu theo.
Không sai không sai, họ cũng muốn học. Thật ra họ nấu thịt kho tàu cũng không tồi, nhưng lại không được tỉnh trưởng khích lệ. Lúc trước nghe nói có một đầu bếp trong tiệm cơm ở huyện thành làm thịt kho tàu rất ngon, được phó tỉnh trưởng Hứa điểm danh khích lệ, còn cố ý chuyển lên làm chính thức. Họ đều vô cùng hâm mộ. Nhưng bởi vì quá xa, lo rằng bị người ta chê cười nên không học. Chứ không đã sớm đi xin người ta dạy. Lúc này Tô Thanh Hòa tự tới cửa. Nếu cô không giới thiệu thì họ đã không thể tin được, cô gái trẻ này lại chính là vị kia đầu bếp kia.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Sau này tôi đi học ở tỉnh thành, nên sẽ hay tới đây.” Bây giờ cô được nhiều người khen ngợi mà sợ hãi, lúc trước tới đây muốn lôi kéo làm quen, nên cô đã nói mình từng làm việc trong tiệm cơm ở huyện Hồ Gia, kết quả người ta vừa nghe đã hỏi có phải cô biết nấu thịt kho tàu không.
Ai da, như vậy cũng tốt, về sau mượn phòng bếp sẽ tiện hơn. Dù sao ở trong trường cô cũng không thể vào phòng bếp Quân Tẩu thường xuyên được.
Thấy Tô Thanh Hòa đồng ý, mấy đầu bếp đều vui mừng cười rộ lên. Học thêm chút kỹ năng có thể truyền cho con cháu, về sau bát cơm này có thể ăn mấy đời. Đầu bếp Tô chỉ là một người trẻ tuổi, mà rất ngay thẳng, nếu đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ không dạy cho họ.
Ấn tượng của mấy đầu bếp với Tô Thanh Hòa rất tốt. Biết canh gà của cô phải chờ đến trưa mới ăn, thì đều vỗ ngực bảo đảm sẽ hâm nóng giúp cô.
Tô Thanh Hòa nấu canh gà xong rồi đi mua bánh bao, lúc này mới trở về nhà nghỉ.
Vừa vào sảnh ngoài đã nhìn thấy Trường An đang ngồi chờ với dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhìn thấy cô thì đôi mắt sáng lên.
“Thanh Miêu Nhi, em đi đâu vậy?”
“Mua đồ ăn cho anh, đi nào, chúng ta đi ăn nhé.”
Tô Thanh Hòa bưng đồ lên lầu đi. Cố Trường An nhanh chóng đi theo.
Ăn một miếng bánh bao xong, Cố Trường An nói: “Thanh Miêu Nhi, sao em không gọi anh.”
“Em thấy anh đang ngủ ngon. Trường An, đợi lát nữa cơm nước xong, chúng ta đến trường học báo danh đi. Sau đó giữa trưa đến tiệm cơm ăn.”
Cố Trường An gật đầu: “Lát nữa anh cũng phải đến nhà ga mua vé.” Anh là quân nhân nên mua vé cũng nhanh.
Trong lòng Tô Thanh Hòa lại có chút phiền muộn: “Vâng.”
Sau khi ăn xong, hai người lập tức đi đến trường học.
Trường y ở tỉnh thành là một trường học mới thành lập không lâu, nhưng mà danh tiếng không vừa. Trường chuyên bồi dưỡng bác sĩ, cả nước chưa có nhiều. Quốc gia cũng là rất coi trọng nhân tài y học nên đã tốn rất nhiều sức người sức của.