Chương 346: Chụp ảnh
Tô Thanh Hòa còn chưa kịp tỉnh táo lại, Cố Trường An đã chạy như điên, sau đó bắt đầu tìm một chỗ ẩn nấp…
Một phút sau, anh phát hiện mình đi không ra, một trận gió lạnh thổi qua, dường như không có chuyện gì.
Anh ngạc nhiên nhìn chính mình… Tình huống này là như thế nào?
Tô Thanh Hòa đứng ở dưới tàng cây chờ Cố Trường An, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi với Cố Trường An, cô xấu hổ che mặt lại. Ai da, cảm giác lúc thân mật với Trường An thật sự quá tốt.
Sau khi kết hôn với Trường An, cô nhất định sẽ như này như kia với Trường An.
Cô vui sướng bật cười, Trường An đã quay lại với khuôn mặt màu đỏ sậm, có vẻ không được tự nhiên.
“Thanh Miêu Nhi, chúng ta vào chợ đi dạo nhé.”
Cố Trường An cảm thấy không thể ở lại trong rừng cây nhỏ nữa, nếu cứ ở đây, anh lo sẽ xuất hiện tình trạng vừa nãy, quá mất mặt.
“Vâng.” Tô Thanh Hòa cười tủm tỉm gật đầu.
Chợ ở tỉnh thành có nhiều đồ hơn trong Cung Tiêu Xã.
Cố Trường An nhìn khắp nơi, sau đó sờ vào túi mình, cảm thấy mình quá vô dụng, không có tiền để mua nhiều đồ cho Thanh Miêu Nhi. Anh muốn mua cho Thanh Miêu Nhi rất nhiều thứ tốt.
Không được, không thể cứ như vậy được, anh phải trở về bộ đội sớm một chút. Dù sao bây giờ vết thương trên tay đã đỡ hơn nhiều rồi, phải về liều mạng thôi.
Tô Thanh Hòa cũng không có hứng mua đồ, đồ ở đây với cô mà nói đều chẳng có tác dụng gì, lại còn phí tiền.
Hai người đi dạo trong chốc lát mới ra khỏi chợ, thì thấy được tiệm chụp ảnh ở đối diện.
Ánh mắt Tô Thanh Hòa sáng lên, suýt nữa thì quên mất, cô muốn chụp ảnh với Trường An.
Cô nhanh chóng kéo Trường An chạy về phía đối diện.
Người trong tiệm chụp ảnh khá đông, mọi người đều đến để chụp ảnh kết hôn. Nhìn mọi người mặc quân trang và váy đứng chụp chung với nhau, Cố Trường An hâm mộ không thôi.
“Trường An, chúng ta cũng chụp như họ đi.” Tô Thanh Hòa hưng phấn nói.
Cố Trường An đỏ mặt, cứng đờ gật đầu: “Được.” Ôi chao, Thanh Miêu Nhi muốn chụp ảnh kết hôn với anh.
Tô Thanh Hòa đang mặc váy liền áo, Cố Trường An cũng đang mặc quân trang, nên không cần thay quần áo, anh sửa sang lại đầu tóc, sau đó ngắm lông mày. Hai người đều suy nghĩ không giống nhau.
Học theo người khác, hai người sát lại gần, đầu hướng về phía đối phương.
“Từ từ.” Thấy đối phương định chụp ảnh, Tô Thanh Hòa nhanh chóng kêu dừng lại, sau đó kêu Cố Trường An giơ tay ra: “Trường An, làm giống em đi.” Cô giơ tay làm biểu tượng nửa hình trái tim.
Cố Trường An ngơ ngác làm theo, Tô Thanh Hòa cười đưa bàn tay qua, sau đó kề bên tay anh, tạo thành một hình trái tim.
“Có thể chụp rồi.”
“Được, nhìn qua đây, cười đi.” Thợ chụp ảnh cười ha ha kêu.
Khóe miệng hai người đồng thời giương lên, lộ ra tám cái răng của mình.
Tô Thanh Hòa đi thanh toán tiền, rồi chờ trong tiệm chụp ảnh để lấy hình.
Ra khỏi tiệm chụp ảnh, Cố Trường An cẩn thận che chở tấm hình nhỏ của hai người.
“Thanh Miêu Nhi, đây là gì?” Cố Trường An tò mò chỉ vào hình trái tim.
“Đây là trái tim, là tình yêu.”
Khóe miệng Cố Trường An cong lên. Sau đó anh càng thêm cẩn thận bọc ảnh chụp lại, giấu ở bên người mình.
Thật tốt, về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Thanh Miêu Nhi. Còn có tình yêu của họ.
Buổi chiều hai người ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh.
Lúc ăn cơm, Cố Trường An nói rằng ngày mai anh phải đến bộ đội báo danh.
Tô Thanh Hòa ngơ ngác nhìn anh. Nhanh như vậy đã phải tách ra rồi sao?
Trong lòng Cố Trường An cũng rất không thoải mái, anh cúi đầu ăn mì sợi, cảm thấy không có hương vị gì. “Lần này anh ở nhà lâu rồi, có lẽ trong bộ đội đã có nhiệm vụ mới, ở nhà rất thoải mái, anh ở bên cạnh em cũng rất vui vẻ. Nhưng anh muốn đi phấn đấu, anh muốn đánh quân địch để báo thù cho anh em, anh muốn tổ quốc của chúng ta càng lớn mạnh hơn, anh còn muốn lập công thăng chức để kiếm tiền, để đưa em vào quân đội, về sau có thể ở bên cạnh anh.”
Tô Thanh Hòa không ngừng gật đầu: “Trường An anh đừng nói nữa, em hiểu mà. Em biết anh là người như thế nào.” Không ai biết được Trường An đã nỗ lực bao nhiêu ngoài cô, anh là người đàn ông có lý tưởng và khát vọng, là một quân nhân dũng cảm.
“Trường An, anh yên tâm đi. Em ở nhà cũng sẽ học tập thật tốt, sẽ không kéo chân anh, về sau chúng ta còn có thể viết thư cho nhau.”
Nói như vậy, nhưng đôi mắt cô vẫn phiếm hồng. Cô lưu luyến Trường An như những người xa quê hương nhớ nhà.
Nhưng đây là số phận của hai người họ. Cô nhất định phải làm quân tẩu, Trường An cũng sẽ không từ bỏ bộ đội.
Một cảm giác bi thương trong lòng làm Tô Thanh Hòa hơi trướng.
Tình yêu của cô và Trường An quá to lớn!!