Chương 345: Hẹn hò 2
Cố Trường An: Muốn làm gì là làm gì? Sao anh biết phải làm gì chứ?
Tối đến Cố Trường An và Tô Thanh Hòa bèn nói với mọi người trong nhà, hai người họ sẽ lên trên tỉnh thành chơi trước mấy hôm, mọi người cũng không nói gì. Dù sao thì vợ chồng son khó lắm mới được gặp nhau, ở chung nhiều một chút cũng tốt.
Buổi tối, mẹ Cố giúp đỡ họ thu xếp đồ đạc, dặn dò Tô Thanh Hòa về thăm nhà ít nhất một tháng một lần. Có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà. Tránh đừng để bản thân phải chịu khổ.
Sáng sớm hôm sau, hai người xách theo hành lý, tay cầm các loại giấy tờ rồi ngồi xe đi lên tỉnh.
Lúc họ lên đến tỉnh cũng đã giữa trưa, hai người tìm một phòng tiếp đãi khách để gọn đồ đạc, rồi cùng nhau đến quán cơm trong tỉnh ăn cơm.
Ăn cơm xong, Cố Trường An kéo tay Tô Thanh Hòa đi đến rạp chiếu phim của tỉnh để xem phim.
Anh nhìn thấy các cặp đôi thanh niên nam nữ đều cầm theo đồ ăn, thì lập tức chạy đi mua cho Tô Thanh Hòa kem đường đỏ và một ít hạt dưa.
Tô Thanh Hòa thấy anh vụng về cố gắng học theo người ta mà trong lòng ấm áp. Chất lượng hình ảnh của rạp chiếu phim rất kém, hình ảnh mờ tịt, ngay cả âm thanh cũng rất ồn xen lẫn tạp âm. Nhưng mà người đến xem phim vẫn rất đông, đều là một số những người trẻ tuổi không đi làm.
Cố Trường An vẫn luôn yên lặng nhìn mặt Tô Thanh Hòa, dẫn Thanh Miêu Nhi đi xem phim đúng là ý kiến hay, Thanh Miêu Nhi xem phim, anh thì nhìn Thanh Miêu Nhi.
Thấy Tô Thanh Hòa há miệng, anh lập tức dâng lên que kem cho cô ăn, đút cho cô hạt dưa do chính tay anh bóc. Tô Thanh Hòa há miệng ăn sạch.
Ngoảnh đầu sang thì thấy Cố Trường An chưa ăn miếng nào, bèn đút kem vào miệng anh.
Cố Trường An cắn một miếng, trong đầu nghĩ đây là kem Thanh Miêu Nhi đã ăn, trái tim bắt đầu đập bình bịch như trống.
Hai người anh một miếng em một miếng, ăn hết que kem. Vừa ăn xong thì rạp chiếu phim bỗng tối sầm.
Hóa ra là cảnh tượng bên trong màn ảnh chuyển sang ban đêm, bởi vì ánh sáng yếu ớt, cho nên bên trong rạp chiếu phim tối đen như mực.
Cố Trường An lập tức nhớ lại lời anh hai, rạp chiếu phim tối rồi thì phải làm gì?
Bỗng nhiên, trên môi truyền tới một cảm xúc mềm mại.
Cả người anh cứng đờ, cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong miệng của Thanh Miêu Nhi, đó là hương vị của kem đường đỏ vừa ăn lúc nãy.
Kem ngọt quá...
Từ khi ra khỏi rạp chiếu phim, mặt của hai người vẫn luôn đỏ bừng. Liếc trộm đối phương, thấy được cảm xúc của nhau sâu trong ánh mắt, hai người từ từ càng nhích lại gần nhau hơn, đều lấm lét duỗi ra một ngón tay móc lấy ngón tay của người kia.
Nhìn người đi người lại bên cạnh, Cố Trường An nói: “Chúng ta đi dạo ngắm sông nhé.”
“Ừm.” Tô Thanh Hòa sờ gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Vừa nãy thế mà cô lại không nhịn được, thấy đôi môi cong cong của Cố Trường An thì không cầm lòng được mà hôn lấy.
Họ đi đến bên bờ sông, gió thổi mơn man lướt qua hai má, xua đi nhiệt độ nóng bỏng vừa rồi.
Bên bờ sông không có nhiều người qua lại. Cố Trường An duỗi tay nắm chặt bàn tay của Tô Thanh Hòa.
Hai người đi song song cạnh nhau.
Ngày mai Tô Thanh Hòa phải lên trường báo danh nhập học rồi, Cố Trường An cũng sẽ không ở đây lâu thêm, lần này xa cách, ít nhất phải hơn nửa năm mới gặp lại.
Trong lòng anh có chút không nỡ.
Không biết từ bao giờ họ đã đi đến đầu cầu, sau đó đi đến rừng cây nhỏ tươi tốt nọ. Nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, hai má hồng hồng của Tô Thanh Hòa.
Anh không nhịn được mà cúi đầu, hôn một cái lên má cô.
“Thanh Miêu Nhi, em ở nhà chờ anh trở lại, chúng ta sẽ làm đám cưới. Anh sẽ cố gắng hết mình, kiếm tiền nuôi em.”
Tô Thanh Hòa cảm động nói: “Anh đừng đặt nặng trách nhiệm lên đôi vai mình, nếu như không được đề bạt cũng không sao đâu, em sẽ cố gắng học tập, sau này nói không chừng em lại được điều chuyển đến bệnh viện ở quân khu đấy, đến lúc đó em có thể ở cùng một chỗ với anh.”
Cố Trường An cười mãn nguyện.
Thanh Miêu Nhi... sao em lại tốt như vậy chứ...
Trong lòng anh rất vui mừng, không nhịn được lại cúi đầu hôn lên đôi môi Tô Thanh Hòa.
Tô Thanh Hòa sửng sốt, sau đó lập tức đáp lại nụ hôn của anh.
Càng hôn Cố Trường An lại cảm thấy bản thân dường như muốn được càng thân mật hơn nữa, muốn cùng Tô Thanh Hòa càng thêm tiếp xúc thân mật hơn nữa. Ước được cùng Thanh Miêu Nhi hòa làm một. Anh nghĩ là làm, gắt gao ôm chặt Tô Thanh Hòa, ôm chặt bờ vai rồi đến eo...
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân hình như có gì đó thay đổi, sợ tới mức vội buông Tô Thanh Hòa ra.
Tô Thanh Hòa mơ mơ màng màng: “Sao vậy?”
Cố Trường An nhanh chóng xoay người lại, anh cúi đầu nhìn nơi nào đó: “Thanh Miêu Nhi, từ từ đã, anh đi đây một chút...” Hu hu hu, mất mặt quá, sao đến lúc này mà anh còn buồn tè chứ...