Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 344 - Hẹn Hò 1

Chương 344 - Hẹn hò 1
Chương 344 - Hẹn hò 1

Chương 344: Hẹn hò 1

Ăn một bữa cơm ở nhà họ Cao xong, mấy người Tô Thanh Hòa lại trở về. Cao Tú Lan còn mong nhớ công việc của mình, bây giờ bà ấy đã đổ dồn hết tâm trí vào sự nghiệp của bản thân.

Bà cụ Cao và con dâu, cháu trai cùng nhau đưa tiễn bọn họ đến đầu làng, nhìn bóng dáng của ba người đi xa, vẫn đứng ở đó một lúc lâu sau mới về nhà.

Bà cụ Cao xoay người một cái lập tức căn dặn hai người: “Kiến Vĩ à, sau này cháu phải nhớ Thanh Miêu Nhi đối xử tốt với cháu như thế nào đấy. Đừng giống một số người, ăn cháo đá bát, cho gà ăn gà quẹt mỏ cái xoẹt, quên tuột người cho ăn. Người nhà họ Cao chúng ta sống là phải có lương tâm đạo đức!”

Dâu cả nhà họ Cao xấu hổ cúi gằm đầu.

Cao Kiến Vĩ trịnh trọng nói: “Bà nội, bà yên tâm đi. Cháu đều nhớ kỹ rồi.”

Bà cụ Cao ngoảnh đầu lại nhìn theo hướng con gái mình rời đi, thở dài thườn thượt: “Ôi, trong nhà nhiều thứ ngon như vậy, Tú Lan lại không dùng được…”

Trong lòng Cao Tú Lan bây giờ rất không thoải mái.

Từ lúc ngồi lên xe, bà ấy vẫn luôn than ngắn thở dài. Bà ấy làm cái chức cán bộ này có phải là hơi bị thiệt rồi hay không? Cái gì cũng không được lấy, sau này nhà người khác nhiều thứ tốt như vậy, bà ấy đều không thể lấy về tay mình.

“Thanh Miêu Nhi à, con nói xem, cái chức cán bộ này của mẹ có phải là quá thiệt thòi rồi không, bà ngoại còn tích cóp được không ít đồ ngon mà…”

Tô Thanh Hòa cạn lời, mẹ cô vẫn còn nhớ thương chuyện này đây mà: “Mẹ ơi, mẹ nghĩ xem, bây giờ phúc lợi đãi ngộ của mẹ tốt hơn trước gấp mấy lần, có ăn có uống còn có tiền lương hàng tháng. Ít nhất cũng khấm khá hơn ngày xưa nhiều, mẹ đừng nhớ thương đồ vật của người khác làm gì.”

Cao Tú Lan ngẫm nghĩ, cũng đúng nhỉ, bây giờ mình đúng là sướng hơn trước kia nhiều, trưa đến ăn cơm nhà ăn, cũng không phải lo lắng không có cơm ăn, lại còn được ăn ngon nữa.

Tô Thanh Hòa khuyên nhủ: “Nếu như mẹ làm tốt, còn có cơ hội thăng tiến, sau này đãi ngộ càng tốt hơn.”

Cao Tú Lan ngẩng mặt lên trời, vẻ mặt nghiêm trang sẵn sàng cống hiến cho tổ quốc: “Cha con là liệt sĩ, mẹ cũng muốn trở thành một người cán bộ do dân vì dân.”

Tô Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc cũng có người có thể quản được mẹ cô, tổ chức quá vĩ đại.

Đưa Cao Tú Lan quay lại trên trấn, Tô Thanh Hòa và Cố Trường An bèn đi thẳng về nhà trong huyện.

Hai ngày sau phải đi, cho nên Tô Thanh Hòa cũng không đi đâu, chỉ ở nhà thu xếp quần áo, đồ dùng.

Cố Trường An quấn chặt lấy cô không rời nửa li.

Kỳ nghỉ của anh cũng chỉ còn lại mấy ngày, nhưng mà Thanh Miêu Nhi còn đi sớm hơn cả anh nữa.

Tô Thanh Hòa nhìn bộ dạng lủi thủi, cô đơn của anh, bèn bật cười nói: “Trường An này, có phải anh cũng lên tỉnh bắt xe không?”

Cố Trường An gật đầu.

“Vậy hai chúng ta lên tỉnh sớm một chút được không, sáng mai chúng ta xuất phát, lên tỉnh chơi một chuyến. Em mới khai giảng, chương trình không nhiều, chúng ta ở trên đó hai ngày. Hai ta cùng đi xem phim chiếu bóng, đi dạo phố, lại đi dạo trong trường học của em. Chúng ta hẹn hò giống như các cặp đôi khác, đi chơi một ngày.”

Cố Trường An nghe xong, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên, vội vàng gật đầu liên tục: “Được, chúng ta lên tỉnh trước đi.”

Chiều tối, khi mấy người Cố Trường Bình tan tầm, Cố Trường An lén lút tìm đến anh hai xin kinh nghiệm. Anh nhớ rõ ngày xưa lúc anh cả và anh hai có người yêu, anh cả toàn là nói chuyện công việc với chị dâu, còn anh hai thì ngày ngày đều dẫn chị hai ra ngoài chơi. Chắc chắn anh ta có kinh nghiệm trong việc dẫn bạn gái đi chơi.

Cố Trường Bình nghe thấy Cố Trường An hỏi thì xoa cằm nói: “Làm sao dẫn người yêu đi chơi ấy hả... khụ khụ, câu hỏi này anh mày phải nghĩ cái đã.”

Chắc chắn phải ngẫm nghĩ, có một số việc không thể tùy tiện nói. Ví dụ như lúc ấy anh ta và đồng chí Trương Tiểu Lan quen nhau, thường hay đi đến hai nơi đó là rạp chiếu phim và rừng cây nhỏ...

Nam nữ thanh niên không phải đều làm chuyện đó sao, dù bên ngoài có nghiêm khắc răn dạy, nhưng mà cũng không quản được xuân tâm nhộn nhạo mà.

Nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp đã qua, Cố Trường Bình cười ngây ngô.

Cố Trường An gọi anh ta: “Anh hai, anh đang nghĩ cái gì thế?”

“Khụ khụ, à không, anh nghĩ gì đâu, em dẫn em dâu đi xem phim điện ảnh, một tay cầm kem, một tay cầm hạt dưa, cô ấy chỉ cần nhai là được rồi. Sau đó cô ấy sẽ cảm thấy rất vui vẻ mỹ mãn. Đợi đến khi đèn trong rạp tắt... cái này hơi khó nói, ừm, sau khi hết phim lại dẫn cô ấy đi dạo bên bờ sông, anh nhớ là trên tỉnh có một cái cầu, cứ đi rồi gặp một vườn cây nho nhỏ, phong cảnh vô cùng đẹp, vô cùng tươi tốt... Cái này cũng không tiện nói, sau đó, sau đó em muốn làm gì thì làm, thôi, anh đi tìm chị dâu em đây.” Bỗng dưng lại nhớ vợ yêu quá.

[Thông báo mã giảm giá]

Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của team mình trong suốt thời gian vừa qua, mình gửi tặng các bạn độc giả mã giảm giá 20%: 98469143

Điều kiện sử dụng mã giảm giá là mua từ 20 chương trở lên, hạn dùng đến 30/9/2021, mỗi mã giảm giá này chỉ dùng một lần duy nhất theo chế độ mặc định của web.]

Bình Luận (0)
Comment