Chương 343: Tâm tư
Tô Thanh Hòa không nhịn được mà lau mồ hôi, mẹ ơi, cái miệng này của mẹ thật đúng là …
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục từ chối không nhận: “Bà ơi, bây giờ mẹ cháu là cán bộ xã rồi, cán bộ làm sao có thể lấy tiền của người dân được ạ, đây là vi phạm kỷ cương, là phải chịu khiển trách đấy bà.”
Cao Tú Lan ở bên cạnh nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt: “Việc này mà cũng bị khiển trách hả?” Sao bà ấy không nghe nói nhỉ?
Tô Thanh Hòa gật đầu: “Đúng đó mẹ, con nghe thấy cha của Trường An nói vậy, ông ấy quản lý giám sát cả huyện, ông ấy biết rõ việc này nhất. Không được lấy của dân một đồng một cắc. Bà ngoại cũng là nhân dân. Mẹ nhận tiền, quà cáp của bà thì chính là vi phạm kỷ luật.”
Lần này thì cả Cao Tú Lan và bà cụ Cao đều giật mình sửng sốt. Cao Tú Lan lập tức đẩy tay của bà cụ về, khuyên nhủ: “Mẹ à, thôi mẹ đừng cho con nữa, trong nhà con cũng không thiếu thứ gì, con còn có lương nữa, Thanh Miêu Nhi cũng không thiếu tiền tiêu. Mẹ cứ giữ lại mà dùng đi.” Sau đó lại nhét quà vào trong ngăn tủ của bà cụ Cao: “Mẹ cất mấy thứ này luôn đi.”
Bà cụ Cao vẫn còn ngẩn người không hiểu, tại sao bà ta tặng đồ cho con gái mà con gái không thể nhận?
Nhưng không sao, bây giờ con gái bà ta chính là cán bộ đầu tiên của nhà họ Cao này, cho nên bà ta cảm thấy con gái mình nói gì cũng đúng.
“Vậy mấy thứ này phải làm sao đây?”
Tô Thanh Hòa chính trực nói: “Bà ăn đi ạ, bà ăn bồi bổ sức khỏe, thế là hay nhất. Nếu như chẳng may bà bị bệnh, mẹ cháu còn phải xin phép trở về chăm sóc bà, nếu như không về, vậy thì người ta sẽ nói mẹ cháu làm cán bộ rồi thì quên hết người thân.”
Cao Tú Lan: “…” Sao bà ấy làm cái chức cán bộ này mà thấy thiệt quá. Bà ấy nhăn mặt nói: “Mẹ à, mẹ giữ lại mà ăn, bồi bổ thân thể là quan trọng nhất. Con chỉ mong mẹ sống khỏe mạnh thôi.”
Bà cụ Cao cảm động không ngừng. Chao ôi, vẫn là con ba thương bà ta nhất.
Khi ba người bước ra ngoài, dâu cả nhà họ Cao phát hiện trong tay Cao Tú Lan vậy mà trống không, không cầm theo thứ gì. Sắc mặt bà ta lập tức trở nên khiếp sợ, chuyện này không bình thường.
“Mẹ ơi, lần này Tú Lan khó khăn lắm mới về đây chơi, có phải con nên cho em ấy vài thứ mang về không ạ?” Thanh Miêu Nhi học y vì con trai của bà ta, sau này nói không chừng có thể chữa khỏi cho con trai bà ta.
Bà cụ Cao xua tay: “Không cần, không phải đưa gì hết.”
Cao Tú Lan nghiêm túc nói: “Đúng vậy, không phải đưa gì hết.” Bây giờ bà ấy chính là người có tổ chức, có kỷ luật.
Dâu cả nhà họ Cao hoảng rồi: “Như vậy sao được chứ, mẹ à, làm sao lại không cho chứ. Có phải là mẹ hết đồ rồi không, trong phòng con vẫn còn một ít.”
Bà cụ Cao sững lại liếc nhìn bà ta: “Chỗ của cô lấy đâu ra đồ?”
Dâu cả nhà họ Cao: “…”
Tô Thanh Hòa tiếp tục bưng bát uống nước đường đỏ…
Cố Trường An được Cao Kiến Vĩ dẫn một vòng quanh thôn làm gấu trúc cho người ta xem xong thì dẫn theo một đám cô dì chị em về nhà. Sân trước nhà họ Cao lập tức rôm rả hẳn lên.
Các nữ đồng chí già trẻ lớn bé sắp đứng đầy sân của nhà họ Cao.
Đầu tiên là xem đồng chí sinh viên Tô Thanh Hòa, sau khi từng người khen một hồi, lại quay sang khen Cố Trường An, sau cùng chủ trì sân khấu bị Cao Tú Lan giành lấy.
Tô Thanh Hòa thừa dịp đoàn người đang chăm chú lắng nghe mẹ cô diễn thuyết, bèn cùng Cố Trường An âm thầm chuồn ra ngoài.
Sau khi ra được bên ngoài, lúc này Cố Trường An mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy đúng là đáng sợ mà, nhìn ngang nhìn dọc đều là nữ đồng chí!
Tô Thanh Hòa bụm miệng cười nói: “Đồng chí Cố Trường An, đồng chí rất được mọi người yêu thích lắm nhé.”
Cố Trường An lập tức lắc đầu: “Anh chỉ cần một mình em thích anh là đủ rồi.” Nhớ tới cảnh tượng bị mọi người vây quanh lúc nãy là anh đã cảm thấy khiếp sợ.
Tô Thanh Hòa cười trêu chọc: “Trường An, thực ra các cô ấy cũng rất dễ thương. Đây chính là người dân mà anh xông pha chiến trường, chém giết quân địch bảo vệ họ.”
Cố Trường An nhìn cô, có chút không hiểu.
Tô Thanh Hòa giải thích: “Người anh bảo vệ không chỉ là những kẻ có tâm tư xấu xa, mà đa phần là những người dân đáng yêu như vậy. Trường An, những việc anh làm đều rất đáng quý.”
Cố Trường An ngơ ngác nhìn Tô Thanh Hòa, sau đó anh bật cười.
Thanh Miêu Nhi vẫn là người hiểu anh nhất, biết rõ cảm xúc, suy nghĩ trong lòng anh.
Anh ở nơi biên cương xa xôi đấu tranh bảo vệ tổ quốc, còn có những người làm hại gia đình của anh. Trong lòng ít nhiều cũng có chút khó chịu. Nhưng Thanh Miêu Nhi đều hiểu được.