Chương 342: Cháu rể
“Ôi chao, bà chào cháu, mau vào nhà ngồi cho mát thôi các con.” Rồi bà cụ lại quay sang sai con dâu cả: “Vợ thằng cả mau đi pha nước đường cho các cháu nó uống, bỏ nhiều đường một chút.”
Con dâu cả đã sớm pha nước đường để trong phòng bếp, bà ta bây giờ đã quá quen rồi, cũng tự giác hơn, không cần người sai nữa. Dù sao thì mấy người Cao Tú Lan đến nhà cũng không thiếu được nước đường đỏ.
Trong phòng khách, bà cụ Cao lôi kéo Cố Trường An, ngắm từ trên xuống dưới, nhìn xuôi nhìn ngược, càng nhìn lại càng thích cháu rể này.
Con nhà chủ tịch huyện, à nghe nói người ta đã lên chức bí thư rồi, con trai bí thư huyện, không phải là cũng tương đương với con trai của quan huyện ngày xưa hay sao?
Mặt mũi còn đẹp trai sáng sủa, khỏe mạnh như vậy. Xứng với Thanh Miêu Nhi nhà mình. Thanh Miêu Nhi nhà mình còn là sinh viên nữa, nếu là thời xưa thì chính là trạng nguyên đấy.
Tô Thanh Hòa thấy dáng vẻ ngại ngùng của Cố Trường An, thì cười thầm, sau đó đưa đồ cho bà ngoại và bác dâu cả.
“Đây đều là đồ Trường An mua tặng cho mọi người, chúng cháu mang sang biếu bà ngoại và hai bác. Trường An là quân nhân, sau này anh ấy ít khi có mặt ở nhà, cháu cũng sắp phải đi lên tỉnh học, sau này ít có cơ hội về thăm mọi người. Nếu như bà ngoại nhớ cháu thì bà bảo bác viết thư cho cháu. Cháu sẽ về thăm mọi người.”
Bà cụ Cao nghe vậy thì trong lòng nóng lên.
Con dâu cả nhà họ Cao bưng nước đường đỏ vào, thân thiết mời: “Em ba xơi nước đi, Thanh Miêu Nhi uống đi, nước đường ngọt lắm, Trường An cũng uống đi cháu, nước ngon lắm.”
Tô Thanh Hòa kinh ngạc nhìn bác dâu, ôi, thái độ của bác dâu cả thế này chắc là có chuyện gì đây. Trước kia mỗi lần cô tới chơi, bác dâu cả lăm le đề phòng cô và mẹ như phòng cướp.
Cô cũng không trách bác dâu cả, dù sao thì ai mà có người thân luôn đến nhà mình lấy đồ này nọ, cũng chẳng vui vẻ chào đón.
Nhưng mà hôm nay thái độ bác dâu cả lại khác xưa.
Con dâu cả nhà họ Cao cười tủm tỉm nhìn Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi này, cháu học y thế nào rồi, đừng để mình mệt mỏi quá, nỗi khổ tâm trong lòng cháu bác hiểu.”
Tô Thanh Hòa ngơ ngác uống một ngụm nước đường, trong lòng đắn đo suy nghĩ, cô khổ tâm cái gì nhỉ.
Dâu cả nhà họ Cao lại nói tiếp: “Kiến Vĩ bị bệnh đã lâu, trong lòng bác rất đau khổ… Thanh Miêu Nhi, đã làm khó cho cháu rồi.”
Tô Thanh Hòa: “…” Ý bác là sao?
Bà cụ Cao trợn mắt lườm con dâu: “Trước mặt Thanh Miêu Nhi nói mấy câu này làm gì, cô đau khổ cái rắm, tự cô không biết sinh Kiến Vĩ cho tử tế hẳn hoi, giờ trách ai? Nói chuyện này với Thanh Miêu Nhi để cho con bé thêm gánh nặng à.”
Dâu cả nhà họ Cao lập tức tỏ vẻ áy náy không nói thêm nữa.
Tô Thanh Hòa đang buồn bực không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Cao Kiến Vĩ từ đâu nghe thấy tin cũng nhanh chóng chạy về nhà, vừa nhìn thấy Tô Thanh Hòa, hai mắt đã đỏ bừng kêu lên: “Thanh Miêu Nhi!”
Gương mặt Cố Trường An tối sầm. Gọi ai đấy!
Tô Thanh Hòa cũng run cầm cập.
Cũng may là Cao Kiến Vĩ chỉ là không cầm lòng được mà kêu lên một tiếng vậy thôi, rồi ngượng nghịu cúi đầu đi đến. Cố Trường An nhìn chằm chằm anh ta, cuối cùng cho kết luận, tên này không đẹp trai bằng mình.
Bà cụ Cao cười nói: “Kiến Vĩ, đây là chồng của Thanh Miêu Nhi tên là Trường An, hai đứa sêm sêm nhau, cháu dẫn Trường An ra ngoài đi dạo một lát đi.” Cháu rể đẹp trai như vậy, thì phải khoe cho cả xóm biết mới được.
Cố Trường An nghe thấy vậy thì càng mừng, hóa ra đây là anh họ.
Cao Kiến Vĩ nhìn thoáng qua Cố Trường An, thấy anh mỉm cười thân thiện với mình thì cũng cười lại: “Này, Trường An hả, hay là để anh dẫn cậu đi dạo quanh thôn một lúc.”
“Trường An này, con đi theo Kiến Vĩ đi.” Đồng chí Cao Tú Lan vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc lập tức nói. Có con rể đẹp trai sao có thể không cho người khác thấy cơ chứ: “Kiến Vĩ, nhớ kỹ nói với người ta, đây là đối tượng kết hôn của Thanh Miêu Nhi, biết chưa?”
Cao Kiến Vĩ lập tức gật đầu.
Cố Trường An lưu luyến nhìn Tô Thanh Hòa, sau cùng đành phải ngoan ngoãn đi theo anh họ ra ngoài.
Thấy hai người đi xa, bà cụ Cao lập tức kéo tay Cao Tú Lan và Tô Thanh Hòa vào phòng mình: “Mau vào đây, bà để cho cháu mấy thứ này.” Lại lấy từ trong rương ra xấp tiền dúi vào tay Tô Thanh Hòa: “Bà cho cầm lấy mà tiêu, đi học là phải cần tiền.”
Tô Thanh Hòa vội đẩy lại: “Bà ơi, cháu có tiền rồi, cháu đi làm cũng tích cóp được rất nhiều tiền.”
“Cầm lấy, cháu học y là vì Kiến Vĩ, bà biết hết rồi. Tiền này cháu phải cầm lấy. Đây là bác cả cho cháu.”
Cái gì. Sao lại là đi học y vì anh Kiến Vĩ?
Tô Thanh Hòa sửng sốt.
Cao Tú Lan ở bên cạnh nói: “Thanh Miêu Nhi nhà con đã nói rồi, cháu nó học y là vì người trong nhà, Kiến Vĩ nhà ta yếu ớt, bệnh từ nhỏ, thường hay đau ốm, thế không phải là học y vì Kiến Vĩ hay sao. Thanh Miêu Nhi nhà con là có tấm lòng thương yêu gia đình nhất.”