Chương 341: Người hiểu chuyện
Cao Tú Lan nói: “Thăm làm gì, hôm trước mẹ mới đến rồi. Bà ngoại con rất vui mừng khi biết mẹ làm cán sự.”
“Mẹ à, con phải lên tỉnh thành, nhân tiện đi thăm bà, còn dẫn Trường An tới cho bà ngoại xem.”
Cao Tú Lan nhìn con rể, vỗ tay một cái: “Không sai, nên đưa Trường An đến gặp bà ngoại.” Để cho mọi người ở Cao gia thôn nhìn đối tượng của Thanh Miêu Nhi.
Cố Trường An cảm nhận được ánh mắt của mẹ vợ, trong lòng cảm thấy hoang mang rối loạn.
…
Lần này đi cùng mẹ vợ, Cố Trường An ngoan như cún, không dám làm gì, cũng không dám đạp nhanh, lại không dám đạp chậm, chỉ cắm đầu đạp xe về phía trước, thành thật làm tài xế.
Có xe đạp, đi đến Cao gia thôn nhanh hơn so với cuốc bộ gấp mấy lần.
Trên đường đi, Tô Thanh Hòa nhớ tới cảnh tượng nhìn thấy trên công xã, cô lo lắng mẹ mình đắc tội người của công xã, đến lúc đó mối quan hệ với các đồng nghiệp khó mà giữ được, bèn nói: “Mẹ à, mẹ làm việc ở công xã thế nào rồi, nếu có vấn đề gì thì hỏi những người làm lâu năm ở đó, các cô ấy cũng có kinh nghiệm hơn.”
“Kinh nghiệm cái ngữ gì chúng nó, mấy con nhóc chưa chồng con, biết xử lý chuyện mẹ chồng con dâu cái nỗi gì, bà Dương kia vừa nãy đến công xã tìm bọn mẹ giúp nhà họ quản thằng con trai, con nhóc kia không biết gì còn bảo bà ấy nhẫn nhịn một chút, nhịn cái rắm! Cha mẹ khổ sở vất vả cả đời, đến lúc già còn phải chịu đựng tính khí thất thường của con trai con dâu, làm gì có cái lý đấy. Nhất định phải bắt thằng mất dạy kia biết sự lợi hại của bà đây thì trong nhà mới yên ổn được.”
Tô Thanh Hòa: “…” Cô cảm thấy mẹ mình nói rất chí lý.
Cao Tú Lan lại nói với Cố Trường An: “Con rể à, mẹ nói có đúng không con?”
Cố Trường An vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng ạ đúng ạ.” Mẹ vợ nói gì cũng đúng, nếu không mẹ sẽ dùng đến cái cuốc thần thánh kia đánh người.
Cao Tú Lan kiêu ngạo nói: “Người làm việc lớn như con rể đã nói mẹ đúng, vậy thì việc mẹ làm là đúng.”
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An: “…”
Tô Thanh Hòa luôn cảm thấy, lần này hội liên hiệp phụ nữ của xã sẽ bước sang một con đường mới không có đường về.
Trong văn phòng hội phụ nữ công xã, nữ cán sự trẻ tuổi Tiểu Tôn đang khiếu nại với chủ nhiệm Vương hành vi xúi giục người khác gây sự của đồng chí Cao Tú Lan.
Chủ nhiệm Vương năm nay đã hơn 50 tuổi, lớn hơn Cao Tú Lan khoảng 5 - 6 tuổi, sắp nghỉ hưu rồi. Bà ta cống hiến cho công việc sắp hết nửa đời người, cũng là một người bẻm mép lắm. Trước đây vợ chồng nhà ai cãi nhau gây sự, đều đến chỗ của bà ta, hai cái môi của bà ta vừa mở, là đã hòa giải thành công cho không ít nhà đâu.
Nghe Tôn cán sự trình bày, ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: “Khụ khụ, Cao cán sự làm như vậy xác thực có chỗ không đúng, nhưng mà nhà cô ấy hòa thuận, con trai hiếu thuận con gái lấy chồng… nói không chừng cũng có chút đạo lý.”
Tôn cán sự: “… Như vậy không ổn lắm đâu, trước đây chúng ta chưa từng làm như vậy. Chúng ta làm công tác hòa giải ạ.”
Chủ nhiệm Vương lắc đầu nói: “Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà cán bộ cao cấp cũng nhắc nhở tôi, công việc của chúng ta chủ yếu là phải giải quyết được vấn đề, trước tiên chúng ta nhìn xem tình hình thế nào đã, nếu như thật sự gây ra chuyện lớn, tôi sẽ nói rõ chuyện này với đồng chí Cao Tú Lan. Bà ấy là người hiểu chuyện.”
Vẻ mặt của Tôn cán sự cứng đờ, là người hiểu chuyện ư? Sao cô ta không nhìn thấy nhỉ.
Cao Tú Lan đi theo con gái và con rể đến Cao gia thôn, đến nơi tư thái lập tức thay đổi, mặt bà ấy nghiêm túc. Người ngoài nhìn vào là biết đây là cán bộ xã.
Đến nhà họ Cao, Cao Tú Lan không hét to ầm ĩ như trước nữa mà đứng ngoài cửa gọi to: “Đồng chí Cao Phúc Sinh có nhà không?”
“Ôi chao, Tú Lan nhà chúng ta đã về rồi đấy à, ôi ôi không đúng, phải là cán bộ cao cấp nhà chúng ta đã về rồi.”
Bà cụ Cao đứng bên trong gọi với ra.
Cổng lớn rất nhanh đã được mở ra, chị dâu cả nhà họ Cao cười tủm tỉm mở cửa, đon đả chạy ra tiếp đón: “Em ba về nhà chơi đấy à. Ôi chao còn có cả Thanh Hòa nữa này, đây là cháu rể à, mau vào nhà chơi đi.”
Bà cụ Cao còn chưa gặp cháu rể Cố Trường An này lần nào, vừa nghe nói anh đến, lập tức hào hứng đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó hớn hở kêu thật to: “Ôi chao, nhà chúng ta có chàng rể đẹp trai to cao thật đấy, nhìn cái tay cái chân này mà xem, nhìn lướt qua là đã thấy khỏe mạnh cường tráng rồi, mặt cháu rể tôi còn đẹp hơn cả Phan An trong phim nữa.”
Cố Trường An được khen đến đỏ ửng mặt, ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bà ạ.”