Chương 340: Phúc tinh
Buổi tối lúc đi ngủ, mẹ Cố còn đang lo lắng, sợ bí thư Cố gặp nguy hiểm.
Bí thư Cố trấn an nói: “Sợ gì chứ, trên đời này có chuyện gì mà tôi chưa gặp. Với lại bây giờ tôi cũng cảm thấy những lời trước kia bà rất có lý.”
Mẹ Cố xoa mắt nói: “Lời nói gì? Tôi nói gì cũng có lý!”
Bí thư Cố cười nói: “Bà từng nói Thanh Hòa là phúc tinh của nhà chúng ta, bây giờ tôi đã tin rồi, sau khi Thanh Hòa tới nhà chúng ta, mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, hôm nay còn thoát khỏi cõi chết. Cho nên tôi đã tin Thanh Hòa đúng là phúc tinh của nhà chúng ta.”
Mẹ Cố tự hào nói: “Tôi đã sớm đã nhìn ra, Thanh Miêu Nhi chính là phúc tinh của nhà chúng ta.” Bà phải đối xử tốt với Thanh Miêu Nhi hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thanh Hòa nói với mẹ Cố mình phải đến thăm bà ngoại.
Mẹ Cố biết Tô Thanh Hòa phải đi về thăm người thân thì nhanh chóng thu dọn một đống đồ cho cô, thứ gì tốt cũng lấy ra.
“Đây là lần đầu tiên Trường An gặp bà ngoại con, phải coi trọng.”
Cố Trường An ở bên cạnh gật đầu: “Đúng đúng đúng, phải coi trọng.”
Bà không ngừng treo đồ lên xe, đến khi Tô Thanh Hòa xuống lầu thấy cảnh này thì giật giật khóe miệng.
Cố Trường An buộc đồ vào ghế sau, nên không còn chỗ để ngồi.
Cô chưa kịp nói gì, Cố Trường An đã nghiêm trang nói: “Ghế sau để đồ rồi, em ngồi đằng trước đi, anh để một cái đệm bông vào cho em rồi, đảm bảo không đau.” Ôi chao ôi chao, còn có thể ôm Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa nhìn anh dáng vẻ ảo não của anh, cũng không nghĩ nhiều, Trường An là một người đàn ông chính trực.
Vì thế cô lên phía trước ngồi, Cố Trường An ở phía sau cong khóe miệng cười, dẫm bàn đạp lập tức xuất phát.
Dọc theo đường đi gió nhẹ thổi vào mặt, Cố Trường An đạp rất chậm. Anh còn cố ý nhìn ra sau, lần này không có mẹ vợ, muốn đạp xe như thế nào cũng được.
Anh nghĩ đạp chậm một chút thì có thể ôm thêm chốc lát, cho nên đạp rất chậm, tốc độ không khác gì đi bộ.
Tô Thanh Hòa đột nhiên nói: “Trường An, anh đạp nhanh lên, đợi lát nữa mặt trời lên cao sẽ nóng lắm. Có phải vết thương trên người anh có vấn đề gì không, nếu không để em đạp xe cũng được.”
Cố Trường An: “…”
Đương nhiên không thể để vợ mình đạp xe, Cố Trường An lập tức tăng tốc. Để chứng minh mình rất khỏe mạnh, anh đạp xe nhanh như bay.
Rất nhanh đã đến cổng công xã.
Đến nhà bà ngoại đương nhiên phải dẫn theo đồng chí Cao Tú Lan đi cùng.
Chưa đến cửa công xã đã nghe thấy giọng nói quang quác của Cao Tú Lan. “Khóc cái gì mà khóc, có gì mà phải khóc chứ, khóc cũng vô dụng thôi. Con trai không hiếu thuận thì cứ lấy cuốc mà đánh, chỉ cần không đánh chết là được. Nếu con trai cô dám đánh cô thì cô đến báo công an. Nhà nước chắc chắn sẽ quan tâm đến chuyện này. Cô đánh nó một trận nhừ tử, để xem nó còn dám mắng cô nữa hay không, bà đây không quen nhìn dáng vẻ vô dụng đó của cô.”
“Hu hu, mẹ Ái Quốc, đánh người là không phạm pháp sao?”
“Phải gọi tôi là cán bộ cao cấp. Chỉ cần không đánh chết thì không phạm pháp, mẹ đánh con là chuyện bình thường.”
“Đồng chí Tú Lan à, như vậy không được đâu, cô phải hòa giải mối quan hệ, chứ không phải xúi vị đồng chí này gây sự.”
Một nữ cán sự trẻ tuổi nói.
Cao Tú Lan đúng lý hợp tình đáp: “Hòa giải quan hệ gì chứ, lần này hòa giải xong, thì lần sau lại có chuyện tiếp thôi. Cần phải khống chế được thằng nhãi ranh đó. Đồng chí Dương Lan Hoa, cô cứ làm theo lời tôi nói đi, đi về cầm cuốc đánh cho nó một trận. Nếu nó dám chọc cô, thì cứ dùng cái chết để đe dọa, xem nó đối xử với mẹ mình như thế nào. Nghe tôi không sai đâu, nếu cô không nghiêm khắc thì cứ chờ đến khi chết già không có ai quan tâm đi.”
“Vâng, cán bộ cao cấp, tôi sẽ về thử xem, thế nào cũng phải dạy dỗ tên nhãi ranh kia một trận.”
Rất nhanh sau đó, có một người phụ nữ chạy ra từ trong công xã bên, cắn răng cau mày, dáng vẻ như muốn tìm người liều mạng.
“Cán bộ, cô làm như vậy…”
Nữ cán sự nói không nên lời.
Cao Tú Lan nói: “Tôi làm việc không thành vấn đề, không phải chủ nhiệm Vương đã nói rồi sao, chỉ cần giải quyết các vấn đề quần chúng phản ánh, làm cho quần chúng không tái phạm nữa. Không dạy dỗ cho họ nghe lời, thì có thể không tái phạm sao?”
Tô Thanh Hòa thấy có lẽ lúc này nữ cán sự đang cạn lời, cô hô lên một tiếng vào bên trong: “Mẹ ơi”
“Ai da, Thanh Miêu Nhi của chúng ta tới rồi.” Cao Tú Lan vui mừng nói vọng ra.
Thấy con gái và con rể tới, bà cười chạy ra: “Thanh Miêu Nhi, sao các con đã về rồi?”
Tô Thanh Hòa nói: “Hôm nay con muốn đi thăm bà ngoại.” Lâu rồi cô không đến nhà bà ngoại, lần trước đã đồng ý với bác đến thăm, sau đó lại vội vàng thăng cấp nên không tới được. Bây giờ cô sắp lên tỉnh thành, không biết bao giờ mới về, trước khi đi vẫn nên đến thăm bà.