Chương 339: Kết quả
Nhưng cô nhanh chóng nghĩ đến một chuyện: “Trường An, tiền của anh đều cho em rồi, vậy anh lấy tiền ở đâu mua? Anh đừng vay tiền cha mẹ để mua đồ cho em nhé. Tiền anh cho em vẫn còn, nếu anh cần tiền thì cứ lấy từ em.”
“Anh lập công nên được tiền thưởng.” Cố Trường An kiêu ngạo nói. “Thanh Miêu Nhi, sau này tiền trợ cấp của anh đều cho em hết, anh không cần tiền đâu, anh còn có thể lập công, với lại anh cũng không xài hết được.” Dù sao bây giờ anh cũng không tham ăn, chỉ cần ăn ít lại là có thể nuôi Thanh Miêu Nhi. Bây giờ Thanh Miêu Nhi đang đi học, không có thu nhập, nên phải kiếm thật nhiều tiền.
Nghe Cố Trường An nói, Tô Thanh Hòa cảm thấy chua xót trong lòng.
Cô đã tìm được một người nguyện ý nuôi mình, tuy rằng bây giờ cô không cần ai nuôi mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Tô Thanh Hòa cảm động xích lại gần hôn lên mặt Cố Trường An một cái: “Trường An, em cũng sẽ cố gắng học hành. Sau này chúng ta gánh vác cùng nhau, để anh không phải mệt mỏi như vậy.”
Cố Trường An đỏ mặt sờ lên chỗ được hôn, nghe Tô Thanh Hòa nói, trong lòng trở nên mềm nhũn. Thanh Miêu Nhi của anh thật tốt, còn nguyện ý nuôi anh. Anh thật sự tìm được đối tượng nguyện ý nuôi anh. Nhưng anh không muốn để Thanh Miêu Nhi nuôi đâu, Thanh Miêu Nhi của anh phải có một cuộc sống thoải mái dễ chịu.
Anh vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của Tô Thanh Hòa: “Thanh Miêu Nhi, lần sau anh về, chúng ta kết hôn được không. Lần này về anh đã chuẩn bị báo cáo kết hôn.” Anh muốn ở cạnh Thanh Miêu Nhi cả đời. Sau đó sinh một đứa nhỏ… Khụ khụ. Anh nguyện ý ăn ít đi cho bé con ăn.
Tô Thanh Hòa mỉm cười ngọt ngào gật đầu: “Vâng.”
Cô cảm thấy những màn cầu hôn lãng mạn đều không bằng tấm lòng chân thành của Trường An.
Nghe Tô Thanh Hòa nói đồng ý, Cố Trường An hưng phấn cười, không dám lại gần hôn Tô Thanh Hòa, chỉ có thể cầm tay cô hôn lên mu bàn tay cô một cái.
…
Đến khuya bí thư Cố mới trở về, chuyện chiếc xe cũng có chút tiến triển.
Bởi vì xe để trong sân huyện ủy nên buổi tối đều được khóa lại, gần đó còn có người trông, buổi tối không có khả năng có người đi vào. Cho nên Cố Trường Chính điều tra trong huyện ủy, cuối cùng cũng tìm ra một ít dấu vết để lại.
Đêm qua có người đã tiếp xúc với ô tô, tuy rằng không thấy rõ dáng người, nhưng trông rất giống con trai nhà họ Tôn.
Tuy bí thư Tôn đã bị điều tra, nhưng con trai ông ta vẫn ở trong huyện ủy, chỉ bị liên lụy, từ trưởng khoa xuống thành một cán sự nhỏ. Bởi vì làm việc trong huyện ủy nên gã ta cũng cũng ở trong khu tập thể. Cả nhà chen chúc trong một căn phòng nhỏ gần mười mét vuông.
Lúc Cố Trường Chính dẫn người đi tìm gã ta, còn chưa nói gì mà gã ta đã sợ tới mức bỏ chạy.
Đây quả thực là chưa đánh đã khai, công an đã nhanh chóng bắt gã ta lại.
Kết quả gã ta cũng là một người vô dụng, chỉ biết sai người phá hư xe của bí thư Cố là có thể hại chết ông.
Gã ta vẫn luôn cảm thấy nhà họ Tôn trở nên như vậy là do nhà họ Cố làm hại, cho nên gã ta lập tức nghĩ cách động tay động chân. Chiếc xe hơi này nhà gã ta đã dùng nhiều năm, nên gã ta rất quen thuộc, có thể dễ dàng gây ra sự cố. Còn những chuyện khác, gã ta không biết, ngay cả việc vì sao con bò lại phát điên cũng không biết.
Nhưng Cố Trường Chính cũng không phải người không làm mà đòi có ăn, anh ta dựa theo chỉ thị của bí thư Cố nhanh chóng tìm thấy con bò điên, mấy con bò bị nhánh cây làm bị thương, anh ta phát hiện vết máu ở chỗ bí thư Cố xảy ra chuyện. Con bò này là của đội sản xuất gần đó, người chăn bò cũng bị điều tra, tuy rằng đối phương không thừa nhận, nhưng sau khi Cố Trường Chính hỏi thăm ở gần đó thì biết được người này có quan hệ với huyện trưởng Lâm. Cho nên hiển nhiên chuyện này là do người nhà họ Lâm chỉ đạo, hai nhà Tôn Lâm đã hợp tác làm ra chuyện này.
Tuy rằng làm vậy cho hả giận, nhưng bí thư Cố đã nhận ra, trong huyện vẫn có vài người rắp tâm hại người.
Mẹ Cố tức giận mắng to: “Chính bọn chúng làm bậy còn hại người khác. Thật là xấu xa.”
Cố Trường Chính đáp: “Mẹ ơi, họ đều bị bắt rồi, không làm được gì nữa đâu.”
Bí thư Cố bình tĩnh nói: “Chuyện này cũng coi như là chuyện tốt, làm chúng ta thấy rõ tình hình trong huyện sớm, phải chú ý tư tưởng và tố chất của cán bộ trong huyện, nhất định phải bắt được hết những cán bộ có ý xấu. Ngay cả bí thư cũng dám ra tay, không biết bọn chúng đối xử với dân chúng như thế nào nữa.”
Tô Thanh Hòa tỏ vẻ đồng ý, nếu cán bộ trong huyện Hồ Gia đều không có ý xấu, thì có lẽ sau này huyện Hồ Gia sẽ không bị liên lụy nữa.