Cảm ơn kim phiếu do bạn Nụnụ mongchi, và vanle92 gửi đến truyện ^^
Chương 338: Tặng quà
“Mẹ ơi, chuyện này vẫn còn đang điều tra.” Anh ta nhìn sang bí thư Cố, bí thư Cố đang trầm tư: “Được rồi, chuyện này có người lo. Sẽ có kết quả thôi.”
Mẹ Cố khóc nói: “Sao tôi không lo cho được, tôi hận không thể cắn chết cái tên súc sinh độc ác kia. Nếu không nhờ Thanh Miêu Nhi, tôi phải sống thế nào đây---”
Cố Trường Chính nhìn sang Tô Thanh Hòa: “À Thanh Hòa, anh nghe tiểu Ngô kể lại tay lái em rất lợi hại. Hồi nào đó dạy cho mọi người đi.” Chiếc xe đạp lần trước không tiện nhờ các em mình, còn xe hơi nhỏ thì anh ta thực sự là muốn học.
Tô Thanh Hòa vội xua tay: “Anh cả, cái đó hoàn toàn là bản năng của em lúc cửa tử gần kề thôi, những lúc khác cũng không làm được thế đâu. Em nghĩ chuyện này cũng nhờ may mắn nữa.”
Mới học được vài buổi đã có bản lĩnh như vậy, cô không dám đâu. Biết lái xe cũng có thể nói là do thiên phú, nếu trong giây lát ngay cả lạng lách lại làm trơn tru như vậy, muốn chơi gì thì chơi, cái này cũng không ổn lắm.
Cố Trường Chính nghe xong có chút tiếc nuối. Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, con người vào thời điểm nguy hiểm có thể làm được những chuyện lợi hại hơn so với bình thường.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Thanh Hòa về phòng ngủ trưa.
“Hệ thống, hôm nay thật sự rất cảm ơn mi, nếu không thì tôi xong đời rồi.”
Mặc kệ thế nào đi nữa, hệ thống có thể cảnh báo cho cô là quá tốt rồi. Sau này cái mạng nhỏ của cô đã được bảo đảm.
“Hữu nghị nhắc nhở, cảnh báo là cần mất phí, một lần một tinh tệ. Lần đầu thử nghiệm miễn phí.”
“...” Tô Thanh Hòa nhất thời cạn lời, cô vừa mới cảm động một tí đã bị hệ thống dùng tinh tệ đả kích rồi. “Được được được, một tinh tệ cũng coi như là cái giá có lương tâm.”
“Xin thông báo ký chủ, năng lực hiện tại của ký chủ không đủ để bảo đảm an toàn tính mạng, đề nghị ký chủ nhanh chóng học bản lĩnh tự cứu mình nhiều hơn nữa. Nếu không cảnh báo của hệ thống cũng chẳng có hiệu quả gì.”
Tô Thanh Hòa nghĩ đến năng lực hiện tại của mình, bất lực nhận ra đúng là không có gì bảo đảm an toàn tính mạng của mình: “Tôi đã học ngành y, nhưng nếu tôi toi đời thì nó cũng chẳng có ích gì.”
“Hữu nghị nhắc nhở, độ khó của nhiệm vụ thăng cấp tiếp theo sẽ tăng lên, phần thưởng cũng sẽ hậu hĩnh tương ứng. Sau khi hai trong số bốn mục “Ăn - Ở - Mặc - Đi” đạt cấp D, có thể khởi động một mục kỹ năng hỗ trợ. Ký chủ có thể chọn ra kỹ năng về phương diện an toàn tính mạng trong số các kỹ năng hỗ trợ để tiến hành học tập.”
Tô Thanh Hòa âm thầm mở kỹ năng an toàn tính mạng trong mục kỹ năng hỗ trợ, bên trong có võ phòng thân, kỹ năng sử dụng vũ khí… Sau đó âm thầm thoát khỏi hệ thống. Á á, thăng cấp thăng cấp, cô muốn thăng cấp, cô muốn trở thành anh hùng lợi hại. Nữ hiệp sĩ siêu cấp!
“Hữu nghị nhắc nhở, kỹ năng ở mục “Mặc” của ký chủ hiện tại vẫn đang ở giai đoạn cấp B, mời ký chủ kiên trì nỗ lực, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp. Sớm ngày nhận được phòng học mô phỏng trong y học.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Cũng không ngủ trưa, Tô Thanh Hòa chỉ nằm đó một lát rồi lại dậy chuẩn bị ra ngoài hẹn hò với Cố Trường An.
Còn hai ngày nữa là cô đi rồi, ngày mai phải về nhà mẹ đẻ một chuyến, đến nhà bác cả một chuyến, thời gian ở với Trường An ngày càng ít đi.
Mới ra khỏi phòng thì phát hiện Trường An không có nhà.
Mẹ Cố thì lại ở đây, đang ngồi trên ghế sofa cuộn len. Buổi chiều nên bà cũng không sang bên hội phụ nữ, chủ yếu là do không có tâm trạng.
“Mẹ ơi, Trường An đâu rồi?” Tô Thanh Hòa tò mò hỏi.
“À, mới đi ra ngoài rồi, nói là đi mua đồ, thấy con ngủ nên không đánh thức con làm gì.”
…
Tô Thanh Hòa đang chuẩn bị xuống lầu tìm Cố Trường An, vừa mới ra sân đã thấy Cố Trường An đạp xe về rồi, trên xe còn treo túi đồ. Nhìn Tô Thanh Hòa, anh vui mừng nói: “Thanh Miêu Nhi, em dậy rồi à?”
“Anh đi đâu thế?” Tô Thanh Hòa hỏi.
“Mua đồ cho em.” Cố Trường An treo túi lên, sau đó kéo Tô Thanh Hòa lên xe đạp rồi phóng xe đi.
Hai người đi tới công viên nhỏ lần đầu tiên hẹn hò, vẫn ngồi ở vị trí cũ, Cố Trường An lấy những món đồ đã mua cho Tô Thanh Hòa ra, có sách bài tập, mực, bút máy, bút chì.
Cuối cùng ngượng ngùng lấy ra hai bịch dây cột tóc.
“Thanh Miêu Nhi, cái này cho em, em bện tóc trông rất đẹp.” Cố Trường An nói với khuôn mặt đỏ sậm.
Tô Thanh Hòa nhìn đồ Cố Trường An mua cho mình với đôi mắt tỏa sáng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, so với những món quà như vàng bạc kim cương hay hàng hiệu túi xách trong tương lai, món đồ của Trường An tuy không quý báu, nhưng cô cảm thấy đồ Trường An tặng đã đủ quý báu rồi.