Cảm ơn kim phiếu do bạn Nụnụ và vanle92 gửi đến truyện ^^
Chương 337: Điều tra
Tô Thanh Hòa lái xe đến gần cái cây nhỏ phía ngoài huyện, sau đó lái xe thẳng về hướng cái cây.
Lúc xe sắp tông trúng cây, Tô Thanh Hòa cảm giác mình bị người khác vây chặt lấy. Trường An dùng một cánh tay vòng qua vai cô, giữ chặt cô ở yên ghế lái.
Thoáng chốc, Tô Thanh Hòa thấy mình không còn căng thẳng cũng không còn sợ hãi nữa. Có Trường An thật tốt.
Cây ở đây không tính là to, đều là cây nhỏ, sau khi tông đổ vài cái cây nhỏ, cuối cùng xe cũng dừng lại được. Xe vừa dừng, mấy người trong xe đều chui ra ngoài.
Bí thư Cố nói: “Tiểu Ngô, cậu đến công an huyện bảo bọn họ là có mấy con bò đang phát điên, cho người đi tìm đi, đừng để ai bị thương. Ngoài ra cậu gọi Trường Chính dẫn người đến đây.”
Tiểu Ngô lập tức vội vàng chạy đi. Tô Thanh Hòa nói: “Cha nghi ngờ có người nhúng tay vào ạ?”
Bí thư Cố trầm ngâm đáp: “Xe đang yên lành lại bị hư, còn gặp tai nạn nữa, nhất định phải xử lý chuyện này. Có vài người chỉ biết làm sai chứ không biết hối cải.”
Chỗ này không cách xa huyện thành, tiểu Ngô rất nhanh đã dẫn công an huyện đến đây.
Cố Trường Chính dẫn đầu, anh ta vô cùng lo lắng, tuy tiểu Ngô nói đều bình an không sao, nhưng không thấy người thì không cách nào yên tâm được.
Đến hiện trường, anh ta vội nói: “Cha ơi, mọi người không sao chứ? Có bị thương không?”
Bí thư Cố sầm mặt nói: “Cha không bị thương, chỉ có suýt mất mạng thôi. Đồng chí Cố Trường Chính, hiện tại anh đừng xem tôi là cha anh, hiện tại tôi lấy thân phận là bí thư huyện Hồ Gia ra lệnh cho công an huyện các anh tiến hành điều tra nguyên nhân xảy ra tai nạn lần này, thêm cả lai lịch của ba con bò kia nữa. Nhất định phải làm cho rõ. Nếu đây không phải là tai nạn thì chuyện này đúng thật không phải chuyện nhỏ đâu.”
Cố Trường Chính lập tức kính lễ: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Cha của anh ta nói đúng, nếu đây không phải là tai nạn thì chuyện này đúng thật không phải chuyện nhỏ.
Có người lại dám hãm hại bí thư huyện giữa ban ngày ban mặt, càng đáng sợ hơn là để sắp đặt mọi việc cần phải có sự hợp tác của nhiều người.
Phải biết được kế hoạch đi xa của bí thư huyện, còn phải tiếp cận chiếc xe ô tô, dọc đường cũng phải có người ra hiệu, còn phải đưa bò chạy ra đường.
Nghĩ đến thôi mà rùng mình.
Sau khi giao lại việc này cho công an huyện, bí thư Cố đưa vợ chồng con trai út về nhà. Về tới nơi, ông lập tức triệu tập cuộc họp huyện ủy.
Tô Thanh Hòa thì lại cùng Cố Trường An trở về nhà. Bây giờ mẹ Cố đang đi làm, trong nhà không có ai, hai người ngồi trên xe có chút không yên.
Lúc trước bận lái xe, Tô Thanh Hòa cũng không có thời gian nghĩ gì khác, bây giờ mới thấy sợ.
Mẹ ơi, nếu cô không có bản lĩnh thì cho dù hệ thống đã cảnh báo cô, cô cũng cứ thế mà đi đời thôi.
Vừa nãy suýt nữa cô đã cùng hệ thống hi sinh rồi, đáng sợ quá. Nhìn lại dáng vẻ bình tĩnh của Cố Trường An, cô bái phục không thôi. Trường An là một người quân nhân ở biên cương, mỗi ngày đều sống trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế, hẳn là anh ấy không sợ hãi rồi. Cô cũng phải học theo cái tính gan dạ này của Trường An.
Cố Trường An thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có Thanh Miêu Nhi, suýt nữa lúc này đã xong đời rồi.
Không được không được, nhất định phải rèn bản lĩnh, không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào Thanh Miêu Nhi được.
Lúc chưa hiểu rõ Thanh Miêu Nhi, anh vẫn luôn nghĩ mình rất mạnh, may lần này trở về mới biết mình vô dụng đến nhường nào, còn cần phải cố gắng hơn nữa.
Anh nhìn Tô Thanh Hòa, phát hiện Tô Thanh Hòa cũng đang nhìn mình. Không biết cô cũng đang nghĩ gì. Ngay tức khắc anh đỏ mặt: “Thanh Miêu Nhi, em đang nghĩ gì vậy?”
Tô Thanh Hòa trả lời: “Nghĩ về anh.”
Tim Cố Trường An đập nhanh, ấp úng nói: “Anh, anh cũng đang nghĩ về em.”
Tô Thanh Hòa nghe vậy, trong lòng lập tức cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Ui da, cô với Cố Trường An đây là tâm linh tương thông, tâm đầu ý hợp.
Mùi vị của tình yêu thật là tươi đẹp.
Trong lòng hai người đều thấy ngọt ngào, ánh mắt nhìn đối phương ngập tràn tình ý, sau đó cả hai bất giác xích lại gần nhau.
Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân như đang hòa mình vào thế giới mơ mộng đầy bong bóng…
“Trường An ơi, Thanh Miêu Nhi ơi---”
Bên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ Cố, cảm giác mơ mộng kia trong phút chốc vỡ tan…
…
Đến trưa, cả nhà họ Cố đều trở về và cùng bàn luận chuyện xảy ra khi sáng.
Mẹ Cố đã khóc cả nửa buổi sáng rồi, bà ấy đang ở hội phụ nữ thì nghe tin, sau đó vội vàng về nhà ôm lấy con trai và con dâu khóc nửa ngày trời. Đến giờ vẫn còn sợ hãi, suýt nữa thì mất đi chồng mình, còn có con trai, con dâu bảo bối nữa. Chuyện này còn đáng sợ hơn cả việc lấy mạng bà ấy.
“Trường Chính à, rốt cuộc là do kẻ ác độc nào làm vậy?”