Chương 336: Mưu sát
Kết quả mẹ Cố hoàn toàn chỉ nghe được nửa câu trước: “Ông Cố, tôi biết là ông tốt với tôi mà.”
Sau đó nằm xuống ngủ: “Tôi phải ngủ sớm để còn có sức làm việc.”
Bí thư Cố nhìn vợ mình cạn lời rồi cũng nằm xuống ngủ.
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, mẹ Cố đã cố ý mặc một bộ quân phục. Đây là quân phục của bí thư Cố hồi trước sửa cho nhỏ lại, bao nhiêu năm không mặc, bây giờ mặc lên trông vô cùng khí thế.
Biết bà ấy sẽ ra ngoài đi làm, cả nhà đều nhìn bà ấy.
Cố Trường Bình tranh thủ trước lúc vợ mình chưa làm chuyện dại dột bèn kéo theo cô ta đi ra ngoài: “Mẹ ơi, bọn con đi làm đây, không ăn sáng đâu ạ.”
Cố Trường Chính và vợ nhìn nhau, sau đó làm mặt nghiêm chỉnh. Con dâu cả nói: “Mẹ ơi, chúng ta sống cùng một nhà, nếu có chuyện gì thì mẹ cứ gọi một tiếng.”
Mẹ Cố nghiêm túc nói: “Đồng chí Hách My, từ giờ đừng gọi ‘mẹ’ nữa.”
Con dâu cả ngẩn người: “Vậy con phải gọi là gì ạ?”
“Gọi là đồng chí Hồ Tiểu Cầm. Đồng chí Cao Tú Lan đã nói ở bên ngoài chúng ta đều là đồng chí.”
Con dâu cả: “...”
Tô Thanh Hòa: “...” Thôi xong, mẹ đẻ đã kích động mẹ chồng mất rồi.
Thế là bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Cố ai đi học thì đi học, ai đi làm thì đi làm, không ai nhàn rỗi cả, ngay cả Tô Thanh Hòa và Cố Trường An là hai người rảnh rỗi hợp pháp cũng lái xe đưa bí thư Cố xuống dưới công xã khảo sát.
Bí thư Cố và thư ký tiểu Ngô cùng ngồi trong xe.
Bí thư Cố khá bình tĩnh, còn tiểu Ngô thì đổ mồ hôi hột. Anh ta được biết con dâu bí thư Cố mới học lái xe được có mấy ngày thôi…
Tô Thanh Hòa ngồi phía trước vui vẻ lái xe, bởi vì công xã cần phải đến khá hẻo lánh nên cách rất xa huyện thành, đi phải mất nửa ngày đường, như vậy cô sẽ được thăng cấp rồi. Còn một điểm kỹ năng nữa là cô có thể thành công thăng cấp, ước chừng khi trở về, nhiệm vụ “Đi” sẽ thăng cấp thành công rồi.
“Xin thông báo ký chủ, phía trước có nguy hiểm.”
Cái gì?
Tô Thanh Hòa ngạc nhiên, hoàn toàn chưa phản ứng kịp đã thấy phía trước có ba con bò đang điên cuồng xông về phía bọn cô.
Rõ ràng nhìn bằng mắt cũng thấy lực húc của mấy con bò này đủ để lật bay chiếc xe.
Tô Thanh Hòa nhất thời hoảng sợ, những người khác cũng ngạc nhiên đến ngây người.
Cố Trường An ngồi bên cạnh vội vàng kéo phanh tay, định cho xe chậm lại rồi quay đầu, kết quả không hề có tác dụng gì: “Phanh tay hỏng rồi.”
Mấy con bò sắp húc đến nơi, Tô Thanh Hòa vội đánh vô lăng. Trong đầu cô chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ dựa vào bản năng liên tục đánh vô lăng, đạp chân ga. Sau đó chiếc xe cứ như trượt sang trái một ít rồi lại trượt sang phải một ít.
Mỗi lần sắp tông trúng con bò thì cứ như vậy mà thành công tránh được bọn chúng. Đợi cho mấy con bò chạy qua hết, nắm tay của Tô Thanh Hòa đầy mồ hôi. Nhưng xe không dừng lại cũng không phanh được nữa, chỉ có thể cứ vậy mà chạy trên đường lớn.
Cố Trường An ngơ ngác nhìn Tô Thanh Hòa, ôi chao, Thanh Miêu Nhi khi nãy đúng là tay lái lụa!
Tuy xe không dừng lại được, nhưng ít ra cũng đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, bí thư Cố nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Thanh Hòa trả lời: “Phanh xe hình như có vấn đề. Hôm qua con với Trường An dùng vẫn còn tốt lắm. Con đảm bảo không phải bọn con làm hỏng.”
Cố Trường An gật đầu: “Đúng thế.”
Bí thư Cố thở dài: “Xe có vấn đề thì chúng ta về lại huyện đi, đỡ chuốc phiền phức cho địa phương.”
Tiểu Ngô lau mồ hôi, vội vã chỉ đường cho Tô Thanh Hòa. Trong lòng anh ta vui mừng, cũng may hôm nay là do con dâu nhà bí thư Cố lái xe, nhìn kỹ thuật khi nãy, anh ta dám đảm bảo tiểu Lưu không thể nào chơi lại được.
Ôi chao, anh ta đúng là phúc lớn mạng lớn. Không đúng, là bí thư Cố phúc lớn mạng lớn, sau này nhất định phải theo sát bước chân của bí thư Cố.
…
Xe đi một vòng lớn mới tìm thấy đường về huyện. Sắp về đến huyện, Tô Thanh Hòa nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống.
“Đinh... Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ 10,000m của nhiệm vụ ‘Đi’, thưởng một điểm kỹ năng.”
“Đinh... Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp của nhiệm vụ ‘Đi’, thưởng một chiếc xe ô tô cùng loại.”
Cuối cùng cũng thăng cấp rồi, nhưng phương thức có hơi khiến người khác cạn lời. Tô Thanh Hòa đặc biệt muốn an ủi trái tim bé bỏng của mình.
“Cha ơi, con phải tìm chỗ dừng xe lại, cứ đi lòng vòng như này cũng không phải cách.” Tô Thanh Hòa nói.
Bí thư Cố trả lời: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được.”
Cố Trường An hơi lo lắng, nhưng anh cũng biết kỹ thuật lái xe của mình không bằng Tô Thanh Hòa nên cứ ngoan ngoãn ngồi chờ, chuẩn bị nếu như không được sẽ ôm lấy Tô Thanh Hòa. Vóc dáng cô ấy nhỏ bé, rất dễ ôm vào người.