Chương 335: Mong tóc bà đừng mọc dài nữa 2
Đây là lần đầu tiên mẹ mình tỏ ra mất kiên nhẫn như vậy, Tô Thanh Hòa là viên pha lê được mẹ nâng niu nên có chút tổn thương, nhưng hiện giờ mẹ cô đã có mục tiêu cuộc đời mới, dường như cũng mặc kệ cô nghĩ thế nào bèn đi thẳng vào nhà.
Cuối cùng thì Tô Thanh Hòa cũng chấp nhận hiện thực, vội vàng gọi mẹ cô: “Mẹ ơi, con còn chuyện muốn nói với mẹ.”
Cao Tú Lan quay đầu hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Con nghĩ thế này, Nhị Nha với Tam Nha xấp xỉ tuổi đi học rồi, cứ để hai đứa nó đi học với lứa Đại Nha luôn đi, cho cả Nhị Bảo đi theo, giờ mẹ vào thị trấn rồi cũng không chăm được việc nhà nữa. Cứ sắp xếp cho đi học hết, mẹ cũng đỡ phải lo lắng rồi ảnh hưởng đến công việc.”
Cao Tú Lan nghe thấy ảnh hưởng đến công việc thì khoát tay: “Được rồi, cho đi học hết đi.” Bà ấy đã là cán bộ rồi, cũng không hơi đâu bận tâm việc nhà nữa.
Nói xong lại quay đầu đi vào phòng để thay đồ.
Đám trẻ con vui mừng nhảy nhót, Nhị Nha nói: “Bà nội cắt tóc xong thật là tốt, mong tóc bà đừng mọc dài nữa.”
Tô Thanh Hòa: “...”
Trên đường trở về, Tô Thanh Hòa định ngồi phía sau, Cố Trường An nói: “Thanh Miêu Nhi, hay là em ngồi phía trước đi. Em ngồi phía trước thì có thể dựa vào anh, thoải mái hơn một chút.”
Á á á, anh muốn giống như lúc trước, cúi đầu xuống là có thể thấy Thanh Miêu Nhi.
Tô Thanh Hòa xoa mông mình: “Thôi khỏi thì hơn, đường đi gập ghềnh lắm.”
Cố Trường An lén mếu máo, rất muốn chở mẹ vợ về lại huyện thành.
Sau khi về đến huyện, Tô Thanh Hòa lại giành được thêm hai điểm kỹ năng. Còn ba ngày nữa là đến ngày cô đi học rồi, phải mau lên cấp thôi.
Tối đến cô hỏi bí thư Cố: “Ngày mai cha có phải dùng xe không? Ban ngày con có thể học tiếp không ạ?”
Bí thư Cố tò mò hỏi: “Nghe tiểu Lưu nói con lái xe rất tốt, vẫn chưa học xong à?”
“Lái xe là như vậy đấy ạ, học xong rồi vẫn phải thường xuyên luyện tập, nếu không sẽ bị cứng tay. Con chuẩn bị học thêm nữa.”
Cô đổi ý, cười nói: “Cha ơi, hay là như này đi, ngày mai con lái xe chở cha, như vậy còn có thể tập lái, còn có thể tiết kiệm tiền xăng xe.”
Bí thư Cố thấy ý kiến này không tồi bèn gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó sai sai. Con dâu vừa tập lái vừa làm tài xế cho ông… sao nghe cứ thấy khó tin vậy.
Cố Trường An lập tức nói: “Con cũng muốn đi, con phải xem thử thế nào.” Anh không hề muốn xa Thanh Miêu Nhi một chút nào.
Bí thư Cố liếc nhìn anh, vừa nhìn đã biết được ý đồ của con trai, dù gì ông cũng từng có thời trẻ nên ông rất hiểu cho: “Được thôi.”
Sau khi cả nhà cùng ăn một bữa cơm thân mật xong, bí thư Cố cứ thấy có gì đó là lạ. Mãi đến khi về phòng nhìn thấy vợ mình ông mới nhận ra, suốt bữa cơm này vợ ông không hề lên tiếng.
“...”
Ông lẳng lặng đi vào ngồi lên giường, cầm chiếc quạt hương bồ vừa quạt vừa chuẩn bị đi ngủ.
Mẹ Cố vẫn đang đợi chồng mình hỏi han, kết quả đợi một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, quay đầu lại đã thấy người nằm xuống rồi, lập tức mếu máo: “Ông Cố, tôi có tâm sự.”
Bí thư Cố mơ màng nhìn bà ấy: “Ừ, hôm nay tôi hơi mệt, mai hẵng nói.”
“Không được, nhất định phải nói hôm nay. Tôi đã suy nghĩ cả một buổi chiều nay rồi, tôi đã quyết định sẽ đến hội phụ nữ làm việc, cầu tiến y như bà thông gia ấy. Sau khi lấy ông, tôi cứ mãi ở nhà rồi đẻ cho ông ba thằng con trai, bây giờ con nó lớn cả rồi, tôi cũng muốn học theo bà thông gia làm gì đó có ý nghĩa.”
Bí thư Cố: “...”
“Bao nhiêu năm nay bà không ra ngoài, chắc chắn không được đâu... Với lại bây giờ hội phụ nữ không còn biên chế. Bà cứ thế đi làm là không đúng quy định.”
“Tôi không cần biên chế, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì mấy cái phúc lợi đãi ngộ đó, tôi chỉ muốn đi làm. Làm tạm thời không trả lương cũng được. Như vậy sẽ không có ảnh hưởng xấu gì. Tôi không muốn gì hết, chỉ muốn cầu tiến thôi.”
Bí thư Cố lau mồ hôi trên trán, ở nhà hưởng phúc sướng biết bao nhiêu, cả đời chưa từng phải ra ngoài làm lụng, từng này tuổi đầu rồi còn đòi đi làm chịu tội, sau này mệt quá lại khóc lóc.
Thấy ông ấy không nói gì, mẹ Cố bặm môi, mắt rưng rưng: “Tôi biết là mấy người đều xem thường tôi. Vợ thằng hai còn cười tôi... ngay cả đứa không thông minh như vợ thằng hai cũng cười nhạo tôi thì tôi phải tệ hại đến cỡ nào--”
“...Được rồi, được rồi, không cần lương thì dễ thôi. Ngày mai tôi sẽ nói một tiếng với người ta để bà đến hỗ trợ. Vừa hay hội phụ nữ đang thiếu một số người bưng trà rót nước cho mấy người đến làm loạn.” Ông ấy cố tình nói công việc rất cực khổ.