Chương 334: Mong tóc bà đừng mọc dài nữa 1
Xe đạp vẫn đang di chuyển, thế nhưng với tốc độ như rùa bò còn chậm hơn cả đi bộ như này, đám đông đi theo phía sau, sau đó mồm năm miệng mười hỏi Cao Tú Lan:
“Mẹ Ái Quốc có chuyện gì thế? Đầu tóc khác với lúc trước nhỉ?”
“Nhìn là biết sắp làm cán bộ rồi.”
“Chứ còn gì nữa, chưa bao giờ thấy đẹp thế này, mẹ Ái Quốc làm thế nào đấy? Mai tôi cũng tranh thủ làm theo.”
“Mẹ Ái Quốc, chị sắp làm cán bộ ở đâu vậy, phụ trách việc gì?”
“...” Đám đông cứ anh một câu, tôi một câu vô cùng náo nhiệt.
Cao Tú Lan điềm tĩnh trả lời: “Do thợ ở trên huyện cắt đấy. Cũng sắp làm cán bộ rồi, nói thế nào cũng phải để ý một tí, không thể làm công xã mất mặt được.”
“Ái chà, mẹ Ái Quốc, chị sắp đi làm cán bộ ở công xã à, nấu cơm hả?” Phụ nữ nông thôn như bọn họ cũng chỉ biết làm mỗi việc này thôi.
Cao Tú Lan thở dài: “Tôi đây cũng định nấu cơm, nhưng người ta không cho. Biết tôi sắp đến công xã của mình thế vào vị trí của con gái, người ta nhất quyết bắt tôi vào làm hội phụ nữ, biết hội phụ nữ làm cái gì không?”
“Nghe tên thì chắc là quản lý phụ nữ nhỉ.”
Cao Tú Lan kiêu ngạo đáp: “Chuyện gì cũng quản! Sau này mấy người ở nhà bị con trai ức hiếp, bị chồng đánh đều do tôi xử lý hết.”
Thoáng chốc, tất cả phái nữ ở đây đều nhìn Cao Tú Lan với ánh mắt như lửa đốt, giống như Cao Tú Lan chính là người hùng của bọn họ vậy. Mẹ Ái Quốc quá là ngầu!
Cố Trường An và Tô Thanh Hòa bị tra tấn suốt dọc đường, khó khăn lắm mới đến cổng nhà họ Tô, Cao Tú Lan vừa xuống xe đã bị một đám phụ nữ vây quanh.
Tô Thanh Hòa đi vào nhà lấy một ly nước mát cho Cố Trường An uống, mấy đứa nhỏ đều không đi đâu, ở nhà ngoan ngoãn chờ bà nội về.
Thấy Tô Thanh Hòa và Cố Trường An đi vào, lập tức lanh lợi gọi một tiếng cô, dượng.
Sau đó căng thẳng chờ bà nội vào nhà kiểm tra.
Kết quả đợi mãi cũng không thấy vào, Đại Nha vội vàng đi ra cổng xem lại phát hiện đám đông đứng ở cổng, một người trông rất giống với bà nội đang bị mọi người vây quanh.
Con bé ngạc nhiên chạy vào lại: “Bà nội vẫn chưa về, ngoài cổng có người giống bà nội lắm.”
Tô Thanh Hòa đang uống nước thì bị sặc. Ôi trời, Đại Nha y hệt anh cô ấy, tính tình thật thà.
Vẫn là Tam Nha đi nhìn ngắm: “Là bà nội, bà hết tóc rồi.”
Tô Thanh Hòa nói: “Sau này bà nội phải đi làm trên thị trấn, mấy đứa cũng sắp đi học rồi nhỉ.”
Đại Nha gật đầu: “Ông đội trưởng đã đến thông báo rồi ạ, hai hôm nữa là đi báo danh. Ngày mùng một tháng chín thì đi học, cháu và Đại Bảo đều đi, chỉ có Nhị Nha, Tam Nha và Nhị Bảo là không được đi, còn nhỏ quá.”
Nhị Nha ngoan ngoãn nói: “Bà nội bảo cháu ở nhà trông em.”
Tam Nha nói: “Cô út ơi, cháu muốn đi học, bà nội nói đi học thì mới có tương lai giống cô út.”
Tô Thanh Hòa nhìn mấy đứa nhỏ, Nhị Nha thật ra cũng nhanh nhẹn hơn rồi, Tam Nha sắp năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng suy nghĩ lại khá người lớn. Cứ trì hoãn mãi cũng không hay: “Nhị Nha, Tam Nha sẽ đi học, Nhị Bảo... Nhị Bảo cũng cho đi luôn” khỏi cần trông em…
Nghe thấy tất cả đều được đi học, Nhị Nha và Tam Nha rất ngạc nhiên.
Cố Trường An nhìn mấy đứa nhỏ như vậy bèn tò mò hỏi: “Xem ra mấy đứa đều thích đi học nhỉ.”
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Đúng vậy, đều là những đứa trẻ hiếu học, lúc trước chỗ chúng em mất mùa đói kém, trường học đóng cửa hai ba năm rồi, tình hình năm nay tốt hơn mới mở lại. Cơ hội đi học hiếm lắm nên đều rất quý trọng. Đi học thì mới có cơ hội thành công.” Nghĩ lại cái tính mình trước kia so với mấy đứa nhỏ đây đúng thật kém xa hơn nhiều!
Cũng may tinh thần nỗ lực của Trường An đã khích lệ cô, khiến cô tiến bộ lên.
Cố Trường An thấy được khuôn mặt đầy hy vọng của Tô Thanh Hòa khi nói về việc đi học, anh lập tức thấy chột dạ.
Hồi đó anh ở huyện thành có cơ hội tốt như thế nhưng lại học cho có, sau đó sống chết không chịu học lên phổ thông. Sau này đi bộ đội có được cơ hội học hành cũng lại không nghiêm túc… Thanh Miêu Nhi thì khác, hoàn cảnh khó khăn không được đi học, nên khi có cơ hội được học ở huyện thì rất chăm chỉ học tập, học gì cũng giỏi hơn người ta.
So với nhà Thanh Miêu Nhi, bản thân có phúc mà không biết hưởng, thật không nên. Nếu Thanh Miêu Nhi biết được, chắc chắn sẽ không chấp nhận được suy nghĩ như này của anh. Lần sau nếu trong quân đội vẫn còn cơ hội học tập, anh nhất định sẽ học thật nghiêm túc, trân trọng cơ hội tiếp thu kiến thức.
Tô Thanh Hòa và Cố Trường An cứ thế ngồi ở sân đợi mãi Cao Tú Lan khoe khoang xong đi vào nhà mới chuẩn bị đi về. Cao Tú Lan vẫn đang chuẩn bị sửa soạn để đi khoe khoang tiếp, cũng không màng đến con gái con rể nữa nên xua tay: “Được rồi, hai đứa về sớm đi.”