Chương 333: Cũng muốn tiến bộ 2
“Tốt cái gì mà tốt, mẹ ở nhà lâu rồi, để mấy đứa xem thường sao. Hừ!” Mẹ Cố nhếch miệng, rồi lại tiếp tục bàn chuyện muốn tiến bộ với Cao Tú Lan.
Bí thư Cố ở bên cạnh, bất lực uống ngụm nước, biết bản thân mình sắp có phiền phức.
Sau khi ăn cơm xong, Cao Tú Lan chuẩn bị quay về, bà ấy phải về chuẩn bị thôi, ngày mai sẽ đi làm cán sự, trái tim bà ấy đã bay về từ sớm rồi, ngay cả con rể mình cũng không quan tâm đến.
Trời nóng thế này, Tô Thanh Hòa cũng không thể để mẹ mình tự về như vậy được, cô kiên quyết muốn đạp xe đưa bà ấy về. Cố Trường An lập tức nói: “Anh đưa mẹ về nữa.”
“Không đủ chỗ ngồi đâu.” Tô Thanh Hòa nói, trong lòng cũng rất vui, Trường An như vậy là thương xót cô đấy.
Cố Trường An đề nghị: “Ngồi được mà, em ngồi trước, mẹ ngồi sau.” Sau đó anh lại nghĩ như thế thì Thanh Miêu Nhi sẽ ngồi sát vào lòng mình rồi, nghĩ thế mà bỗng chốc đỏ mặt, tim đập nhanh.
Mẹ Cố nói: “Cứ để Trường An đưa đi, nó là đàn ông, sao có thể để con gái như Thanh Miêu Nhi chịu khổ được.” Bà không nỡ để Thanh Miêu Nhi nhà mình phải mệt.
Ba người xuống lầu, dắt xe đến ngoài sân huyện ủy, Tô Thanh Hòa nhìn mẹ mình, nói: “Mẹ ơi, mẹ sắp đi làm rồi, con dẫn mẹ đi làm tóc, để có tinh thần một chút. Nữ cán bộ trong huyện đều làm như vậy cả, mẹ cũng đi làm đầu tóc, ngày mai đi công xã, ai cũng phải đánh giá cao mẹ đấy.” Đầu tóc mẹ cô bây giờ là có búi tóc ở phía sau, nhìn trông khá già.
Cao Tú Lan vừa nghe thì không nói lời nào, sờ đầu tóc của mình: “Khụ khụ, đầu tóc này dài rồi. Thanh Miêu Nhi, chuyện đó, khi nào chúng ta đi thế?”
“Bây giờ chúng ta sẽ đi.”
Tô Thanh Hòa lập tức dẫn Cao Tú Lan đi làm tóc, cắt tóc ngắn đến ngang tai, sau đó dùng kẹp tóc kẹp lên, cho thấy vô cùng có sức sống.
Cao Tú Lan soi gương nhìn mình, trong phút chốc cảm thấy mình cao hơn.
Cao Tú Lan bây giờ cũng là cán bộ. Cái lưng này của bà ấy, cả đời này chưa thẳng như vậy bao giờ.
Bà ấy lại quay đầu nhìn con gái mình, mắt đỏ hoe: “Thanh Miêu Nhi, mẹ nuôi con, đúng là đáng mà.”
Cắt tóc xong, ba người ngồi lên xe đạp đi về. Tô Thanh Hòa vừa ngồi lên thì cả người Cố Trường An đều trở nên căng thẳng, ngửi mùi hương trên tóc Tô Thanh Hòa, trong lòng anh rất thỏa mãn, đạp xe cũng có sức hơn, hai chân giống như đạp không biết mệt, ra sức mà đạp.
Cao Tú Lan ngồi đằng sau: “…” Con rể ngốc này, sức lực cũng mạnh khiếp.
Tô Thanh Hòa giật mình: “Trường An, đạp chậm chút, mẹ vẫn còn ngồi phía sau đấy.”
Cố Trường An bỗng chốc đơ mặt, ôi chao, quên mất mẹ vợ ở sau rồi……
…
Nhớ ra trên xe còn có mẹ vợ, Cố Trường An thoáng chốc đã bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn đạp xe đều đều về phía trước. Suốt dọc đường ngay cả nói chuyện với Tô Thanh Hòa cũng không dám.
Ngược lại Cao Tú Lan lại mải mê nói: “Thanh Miêu Nhi này, con thấy kiểu tóc của mẹ thế nào, có đẹp không?”
“Nhìn là thấy đẹp rồi, trông như làm cán bộ vậy đó.” Tô Thanh Hòa nhanh nhảu đáp.
Cao Tú Lan hài lòng sờ mái tóc rồi lại sờ quần áo của mình. “Về còn phải xếp mấy bộ đồ, ôi dào, thật đúng là chẳng chuẩn bị gì hết. Phải tranh thủ về cho sớm, trong nhà còn hai xấp vải… Không được, làm cán bộ sao có thể mặc đồ mới được, như vậy là có lỗi với quần chúng nhân dân.”
Tô Thanh Hòa: “...” Sao cô lại cảm thấy không quen với sự giác ngộ tư tưởng của mẹ mình như thế này nhỉ.
Một đường về thẳng đội sản xuất Hoàng Hà, mới vào tới thôn, Cao Tú Lan kéo áo con rể: “Con rể, xương cốt mẹ sắp rụng rời rồi, con đi chậm thôi, tốt nhất là tốc độ ngang với đi bộ ấy.”
Đạp xe như đi bộ? Cố Trường An cảm thấy quá khó khăn, nhưng mẹ vợ đã nói vậy rồi, anh không dám không nghe, thế là anh dốc hết sức đạp thật chậm rãi như thể một thước phim quay chậm.
Tô Thanh Hòa ngồi phía trước lại đỡ trán lần nữa, cô không cần hỏi cũng biết mẹ cô muốn làm gì…
Xe đi được một đoạn ngắn, chiếc xe đạp này đã thu hút được ánh nhìn của người khác.
Thật ra sau khi Tô Thanh Hòa có xe đạp, người trong thôn cũng dần được mở mang tầm mắt, chẳng còn mấy xa lạ với xe đạp nữa. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Cao Tú Lan cũng ngồi xe đạp về đây.
Quan trọng hơn là đầu tóc kia...
Ôi chao, Cao Tú Lan không giống với bình thường.
Thế là lại nhớ đến tin đồn lúc trước, mẹ của Ái Quốc sắp làm cán bộ cho người ta rồi. Một đám người lớn trẻ nhỏ như ong làm tổ tụ tập lại.
Cố Trường An hỏi: “Có cần phải dừng lại không ạ?”
“Không cần đâu, con đạp về nhà đi, đạp chậm thôi” Cao Tú Lan ngồi trên xe nói.
Cố Trường An: “...”