Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 353 - Chương 353 - Học Tập

Chương 353 - Học tập
Chương 353 - Học tập

Cảm ơn bạn moedeng và chị Thuy25 đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^

Chương 353: Học tập

Dẹp yên được người nhà họ Cát, nhận được lời hứa hẹn của bà già nhà họ Cát, người của liên đoàn phụ nữ rời khỏi. Trên đường trở về, Cao Tú Lan nói: “Không thể nào nói lý với mấy bà già này, ai nói lý cũng không được. Phải làm cứng, khiến bọn họ sợ mới được. Nếu không nói bao nhiêu lần cũng không học được bài học. Đợi bọn họ sợ rồi lại nói lý sao. Xem tôi dọa bọn họ chết khiếp đấy.”

Trợ lý Tiểu Diệp nói: “Chuyện cán bộ nòng cốt, làm sao bà biết?”

Cao Tú Lan nói: “Tôi chính là người như vậy, tôi còn không hiểu bọn họ sao?”

Chủ nhiệm Vương và trợ lý Tiểu Diệp: “...”

Cao Tú Lan vẻ mặt kiêu ngạo.

Về tới công xã, nghe chị cả Lưu trực điện thoại nói Tô Thanh Hòa gọi điện về, Cao Tú Lan lập tức nổi giận. Đều tại mấy thứ lòng dạ hiểm độc kia, hại bà đây không nhận được điện thoại!

Tô Thanh Hòa tới cửa hàng tổng hợp một chuyến, mua một ít vải vóc, sau đó lại lấy một ít vải vóc từ không gian chứa đồ của mình về. Sau khi chuẩn bị xong kim chỉ thước kẻ các kiểu, cô mới mang theo đồ trở về trường.

Cô ra ngoài một chuyến sau đó tay xách nách mang trở về, người trong ký túc xá nhìn tới ngây người.

Nghiêm Phương Phương hiếu kỳ hỏi: “Cô mua cái gì vậy?”

“Một ít vải vóc và kim chỉ để may quần áo. Không phải sắp chuyển mùa rồi sao, tôi muốn làm chút quần áo cho người nhà. Bình thường tôi không có ở nhà, cũng không thể chăm sóc người lớn ở nhà, làm sao cũng phải hiếu thảo.”

Nghiêm Phương Phương nghe xong lập tức có chút tự ti mặc cảm. Cô ta đã lớn như vậy rồi còn chưa làm được gì cho người nhà, đừng nói quần áo, cả một chiếc vớ cũng chưa từng làm.

“Tô Thanh Hòa, cô có thể dạy tôi làm quần áo không?”

Tô Thanh Hòa sững sờ nói: “Cô học làm gì, bây giờ chủ yếu nhất là cô học tập cho tốt. Tôi đã học từ sớm nên bây giờ không khó, nếu cô muốn học phải học từ đầu, cực kỳ chậm trễ thời gian.” Cô cũng không có cách nào, làm quần áo cũng là để thăng cấp đạt được phòng học mô phỏng.

“... Cô nói cũng đúng, kỳ vọng của cha mẹ tôi với tôi chính là có thành tích tốt.” Đột nhiên Nghiêm Phương Phương hơi nhớ cha mẹ mình. Cha mẹ không cầu cô ta cái gì, một lòng chỉ vì cô ta.

Tô Thanh Hòa ngồi trên giường mình, bắt đầu sửa sang lại những thứ này.

Diệp Hiểu Quyên xấu hổ nói: “Để tôi giúp cô, tôi cũng biết làm quần áo.”

Tô Thanh Hòa cười nói: “Được, cô giúp tôi chỉnh số chỉ này một chút.”

Ba người còn lại nhìn Tô Thanh Hòa, đều không liếng. Không biết sao trong lòng bọn họ đột nhiên thấy hơi khó chịu, đối mặt với Tô Thanh Hòa như vậy, bọn họ cảm thấy hành vi bàn tán sau lưng người khác hôm qua hơi quá đáng, quá không nên.

Cho dù Tô Thanh Hòa không có nền tảng văn hóa gì, hình như nhân phẩm người ta quả thực rất tốt... Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ sẽ làm gì cho người trong nhà.

Buổi chiều cũng chỉ có hai tiết, đều là mấy giáo viên già đã có tuổi giảng bài.

Các giáo viên cũng có vài người từng du học nước ngoài, giảng cho mọi người một ít lý luận cơ bản về Tây y. Đối với Tô Thanh Hòa đã xem rất nhiều sách thuốc mà nói, những thứ này đều là thứ cô đã có thể đọc làu làu, bây giờ cô cần học một chút kiến thức chuyên nghiệp.

Các sinh viên nghiêm túc nghe, Tô Thanh Hòa ngồi thẳng bắt đầu đọc sách.

Giáo viên đang không ngừng giảng bài ở bên trên, Tô Thanh Hòa ở bên dưới lại vừa căng lỗ tai lên nghe nội dung mà giáo viên giảng, ánh mắt vừa liếc lên kiến thức trên sách giáo khoa, để có thể tiếp xúc với kiến thức mới trong khoảng thời gian ngắn nhất, nên khả năng tận dụng mọi thứ này của cô càng lúc càng tốt, khi giáo viên già tạm dừng, thì cô đã có thể đọc được không ít nội dung.

Không còn cách nào khác, bây giờ cô đang ở trong ký túc xá, bình thường đều phải tắt đèn sớm, cũng không thể đi đến phòng bếp Quân Tẩu để đọc sách được. Ban ngày còn phải lên lớp, thời gian rảnh thì ít, lại còn phải may quần áo để nâng cấp, lúc này cô chỉ hận không thể bổ mình thành hai nửa để dùng.

Cũng may có sự hỗ trợ tới từ hệ thống, nên hiện tại cô cũng đã quen với việc đọc sách nhanh như gió, chỉ cần liếc đến mỗi một con chữ là đã có thể nhớ được nội dung, nên đọc cũng rất mau lẹ.

Cứ trong chốc lát như vậy, đã đọc được mười trang rồi.

“Bạn học này, em đọc sách nhanh như vậy, có thể nói cho tôi biết, em đã đọc được nội dung gì không?”

Trên đầu truyền tới giọng nói hiền lành của giáo viên.

Cả người Tô Thanh Hòa hơi co lại, liếc mắt một cái, phát hiện ra bạn học trong lớp đều đang nhìn về phía bên mình, Nghiêm Phương Phương ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt khẩn trương.

Giáo sư già họ Trần, là một bà lão sáu mươi tuổi, đeo mắt kính, ăn vận đúng mực, vừa nhìn đã biết là một người vô cùng có tri thức, nghe nói vào thời kỳ Dân quốc bà đã từng là một bác sĩ ở một bệnh viện lớn nào đó.**

Bình Luận (0)
Comment