Chương 361: So tài
Binh sĩ có thể ở đại đội quân mũi nhọn, cũng không có khả năng là lính thông thường.
Những người khác nhìn thấy có người khiêu khích Cố Trường An, đều nhao nhao nổi lên hứng thú, mở to mắt nhìn anh. Bọn họ cũng muốn chứng kiến năng lực của tiểu đội trưởng mới này. Tục ngữ nói rất hay, trăm nghe không bằng một thấy mà.
Cố Trường An không thích đánh nhau một chút nào, đặc biệt là đánh nhau với người nhà mình, có thời gian thì anh thà rằng đi đánh kẻ địch còn hơn.
“Buổi tối còn phải làm nhiệm vụ, ban ngày không cần luyện thể năng, mọi người nên giữ sức.”
“Tiểu đội trưởng, không phải cậu không có tự tin đấy chứ? Chỉ là đấu taekwondo thôi mà, cho chúng tôi nhìn chút đi.”
“Lý Bảo Quốc, được rồi, đừng chọc tiểu đội trưởng tức giận.” Có vài người khuyên nhủ.
Lý Bảo Quốc nhếch miệng cười: “Sao nào, chẳng phải tôi chỉ muốn xem bản lĩnh của tiểu đội trưởng của chúng ta một chút thôi sao, trước đây tiểu đội trưởng cũ của chúng ta chính là người lợi hại nhất trong tiểu đội chúng ta, không có tố chất thì sao làm tiểu đội trưởng được?”
Trong lòng Cố Trường An bốc lên một ngọn lửa, anh cũng không muốn đánh nhau một chút nào, lại càng không muốn đánh nhau với người nhà mình. Anh chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi, nhưng cứ luôn có người chướng mắt chuyện này. Những tên khốn kiếp ở biên cương không thành thật, mà người nhà mình cũng không thành thật như vậy nốt, đây là muốn làm cái gì đây?
Anh trực tiếp cởi quân trang xuống, lộ ra áo may ô quân đội màu xanh lục ở bên trong, hô lớn: “Tới đi, không phải cậu muốn đánh sao, vậy chúng ta đánh! Nếu như cậu đánh không lại tôi, tôi sẽ phạt cậu!”
Lý Bảo Quốc cười khà khà, cũng cởi quân trang của mình xuống, bày ra tư thế chiến đấu.
Cố Trường An siết chặt nắm tay, sau đó xông tới, Lý Bảo Quốc cũng gần như hành động cùng một lúc, rất nhanh hai người đã đụng vào nhau, sau đó, vung nắm tay duỗi thẳng chân.
Những nắm đấm được vung ra một cách dữ tợn, trên người lại chịu mấy cú đấm, nhưng lại khiến Cố Trường An cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Lý Bảo Quốc cũng không ngờ anh lại thật sự rất có bản lĩnh, nhưng trong miệng vẫn nói: “Tiểu đội trưởng, sức lực này của cậu không đủ đâu.”
“Mẹ nó, ông đây chỉ muốn giết địch thôi!”
Cố Trường An hét lớn một tiếng, gia tăng sức lực, vung một quyền lên mặt của Lý Bảo Quốc, rồi lại húc vai qua, hai người đồng thời đổ rầm lên mặt đất, anh dùng khuỷu tay đè thật mạnh lên cổ của Lý Bảo Quốc, sau đó trừng mắt nhìn anh ta đầy dữ tợn: “Ông đây đã nói rồi, chỉ muốn giết kẻ địch thôi… cậu không phải là kẻ địch của tôi…”
Sau đó anh đứng dậy, cầm quần áo của mình rồi mặc lên.
Lý Bảo Quốc cũng bò dậy khỏi mặt đất: “Tiểu đội trưởng.”
Cố Trường An mặc xong quần áo, nhìn mọi người và nói: “Tôi biết, trong các cậu chắc chắn có người không phục tôi, Cố Trường An tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, không cần biết các cậu có phục tôi hay không, mục tiêu của chúng ta đều thống nhất, giết chết kẻ địch bảo vệ nước nhà, còn có báo thù cho những chiến hữu đã chết nữa. Ngoại trừ những mục tiêu này ra, tôi không có suy nghĩ gì khác. Bây giờ tình hình ở phía trước mất ổn định như vậy, việc chúng ta cần phải làm là giữ sức, đuổi kẻ địch đi rồi nói sau. Về phần nếu như các cậu còn có người nào không phục tôi, vậy đợi đánh xong rồi lại nói. Nói không chừng đến lúc đó… đến lúc đó, tôi cũng không sống được đến lúc đó đâu.”
“Tiểu đội trưởng, chúng tôi đều phục cậu, phục cậu rồi!” Có người hô lên.
“Đúng đó, tiểu đội trưởng, chúng tôi phục rồi, chúng ta cùng nhau đánh kẻ địch!”
Lý Bảo Quốc đứng dậy, cúi đầu nói: “Tiểu đội trưởng, cậu phạt tôi đi, tôi đã sai rồi, vác vật nặng chạy việt dã, chống đẩy, đứng nghiêm, thậm chí là bị đánh, tôi đều chấp nhận hết!”
Cố Trường An liếc mắt nhìn anh ta, trong lòng đương nhiên muốn phạt rồi, cậu đánh ông đây đau như vậy cơ mà.
“Binh nhì Lý Bảo Quốc, đợi sau tối nay hoàn thành nhiệm vụ, sáng ngày mai và trưa ngày mai không cho phép ăn cơm! Chép phạt sổ tay quân kỷ mười lần, sau một tuần nộp lại cho tôi.”
Lý Bảo Quốc: “…”
Trở về ký túc xá, Cố Trường An lôi một bức ảnh của mình và Tô Thanh Hòa ra, nhìn vào tình yêu hiện ra phía trên của hai người, anh sờ lên chỗ bị đánh trên người mình.
“Thanh Miêu Nhi, đau quá…”
Tô Thanh Hòa nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, lại đau lòng không thôi, Trường An vừa tới đã ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa còn tiến hành luận bàn với binh nhì cấp dưới, tiến hành giáo dục tư tưởng đối với bọn họ.
“Mình cũng phải cố gắng lên!”
[Đinh… chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp kỹ năng “mặc”…]
[Đinh…]
[Đinh…]
[Đinh… Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp kỹ năng “mặc”, cấp bậc kỹ năng tăng lên thành cấp C, phần thưởng: một chiếc máy khâu.]
Tô Thanh Hòa vẫn luôn bận rộn gần một tháng, cuối cùng cũng may xong quần áo, nhìn bạn cùng phòng đều đang đọc sách, cô dứt khoát nằm xuống.
“Đôi mắt có hơi không thoải mái, tôi chợp mắt một lúc trước vậy.”