Chương 360: Quay lại đại đội
Mấy tay lính cũ xông tới vây quanh Cố Trường An, mấy người bọn họ đều là đội viên trong phân đội nhỏ trinh sát ra ngoài đánh giặc cùng với anh lần trước, bởi vì bị thương, cho nên trở về dưỡng thương, nhưng dưỡng thương trong bệnh viện được một thời gian lại không thấy quen, nên dứt khoát trở về quân đội dưỡng thương, thuận tiện còn có thể hoạt động gân cốt.
Cố Trường An nhìn những gương mặt quen thuộc này, hít một hơi, nghẹn đến đỏ cả mắt.
“Trường An, sao cậu lại trở về vậy, chẳng phải còn đang trấn thủ ở phía trước hay sao?”
“Em bị thương, nên đội trưởng nói cho em về.”
“Đúng rồi, cậu cũng bị thương mà. Lần trước chúng tôi đều không đợi được cậu đi chung, ôi, Trường An, chúng tôi cũng không phải là lính đào ngũ, chúng tôi là bị cưỡng chế đưa đi thôi.”
“Đúng thế, chúng tôi cũng không muốn đi đâu, những bác sĩ và y tá đó hung dữ lắm, nếu chúng tôi không đi, sẽ ra sức hung dữ với chúng tôi, đáng sợ lắm.”
Cố Trường An mím môi, nhìn mọi người và nói: “Em trở về, là muốn thăm Lão Dát Tử.”
“Thăm Lão Dát Tử à… Trường An, cậu không thăm được Lão Dát Tử nữa đâu.”
Trong lòng Cố Trường An đau đớn, đôi mắt nhịn đến đỏ ngầu.
“Lão Dát Tử đang ở đâu, em muốn đi thăm anh ấy.”
“Đi làm gì chứ, cách xa lắm, chỗ chúng ta ở cũng đâu có xe đi qua bên đó, lần sau có cơ hội thì cùng đi nhé, còn nữa, bây giờ tình hình đã thế này rồi, nói không chừng chúng ta rất nhanh đã có thể gặp lại nhau.”
Cố Trường An lau nước mắt, nếu không giết nhiều kẻ địch hơn, vậy sau này anh chết cũng không còn mặt mũi gặp Lão Dát Tử nữa: “Lão Dát Tử có nói gì không?”
Mọi người nhìn Cố Trường An trực tiếp bật khóc, biết cảm tình giữa anh và Lão Dát Tử tốt, nên chắc chắn thấy luyến tiếc. Ôi, Cố Trường An chính là một người nặng nghĩa tình như vậy đấy.
“Lão Dát Tử nói, tuy rằng anh ta đi rồi, nhưng anh ta không phải là lính đào ngũ, anh ta còn nói với chúng tôi, anh ta là lão binh, đi thì đi thôi, còn cậu thì khác, cậu là một binh lính ưu tú, sau này chắc chắn sẽ xuất sắc hơn anh ta, Lão Dát Tử rất có niềm tin vào cậu.”
Cố Trường An lại nhớ đến những lời Lão Dát Tử đã từng nói: “Trường An, dựa cả vào cậu đấy.”
Đến sau cùng anh cũng không nén được tâm tình, quệt nước mắt thật mạnh: “Em đi trước nhé, em, sau này em lại đi thăm người nhà của Lão Dát Tử.”
Nói xong anh quay người chạy đi.
Mọi người nhìn bóng lưng anh, đều sững sờ.
“Cậu ta đi thăm người nhà Lão Dát Tử làm gì?”
“Ôi ai mà biết được chứ… có thể đã hẹn trước với Lão Dát Tử, đi dạo ở quê nhà anh ta chăng?”
“…”
Cố Trường An trực tiếp ngồi xe đi tới nơi đóng quân ở biên cương, tìm được đội trưởng Cát để trả phép.
Nhìn thấy anh trở lại trước thời hạn, đội trưởng Cát ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại về sớm như vậy?”
“Đội trưởng, tôi lo lắng còn có nhiệm vụ.” Cố Trường An nhìn đội trưởng Cát và nói: “Đội trưởng, nếu như có nhiệm vụ, có thể phái tôi đi được không, vết thương của tôi đã tốt lên rồi, tôi có thể đánh, cái gì tôi cũng có thể làm được hết, tôi muốn lên tiền tuyến.”
Nhìn bộ dáng này của anh, đội trưởng Cát cực kỳ vui vẻ. Cố Trường An là một người lính trẻ tuổi, hơn nữa còn từng thấy qua chiến trường tàn khốc, cũng đã thấy qua binh sĩ đổ máu, nhưng vẫn dũng cảm không hề sợ hãi như vậy. Đây chính là niềm tự hào của đại đội quân mũi nhọn bọn họ.
“Đồng chí Cố Trường An, trên tổ chức có sắp xếp tiểu đội bảy chúng ta tiến hành trinh sát, nhớ kỹ, không bỏ qua cho một kẻ địch xâm lấn nào.”
Cố Trường An lập tức chào theo nghi thức quân đội với vẻ kích động: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Cố Trường An đi tới tổ bảy để chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ trinh sát ban đêm.
Tuy rằng cùng một đại đội, thế nhưng bởi vì khác tiểu đội, cho nên bình thường không huấn luyện ở cùng một nơi, giữa các bên cũng quen mặt nhau.
Thế nhưng bản lĩnh của Cố Trường An vẫn khiến mọi người khâm phục, có văn hóa, các phương diện tố chất đều cao, lại còn có công trạng. Đây đều là bản lĩnh thực sự. Cho nên Cố Trường An đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng của tiểu đội bảy, cũng không ai ý kiến gì.
Nhưng cũng có người sinh ra nghi ngờ vì tuổi tác của anh, người trẻ tuổi như vậy, cho dù có bản lĩnh cũng chưa chắc đã có thể làm tiểu đội trưởng được.
Nhiều lão binh như thế còn chưa được thăng cấp.
“Tiểu đội trưởng, khi chúng tôi huấn luyện có tập taekwondo, chúng tôi muốn xem bản lĩnh của tiểu đội trưởng một chút.” Những binh lính hơi nhạy bén một chút cười bảo, trong mắt mang theo chút vẻ khiêu khích và cương quyết.