Chương 363: Ngày nghỉ
[Ký chủ yên tâm, nếu như ký chủ hoàn thành thí nghiệm, cũng có thể nhận được phần thưởng tương ứng, tinh tệ trong mỗi một phần thưởng sẽ gấp mười lần phí thu của ký chủ. Ví dụ ký chủ chữa khỏi bệnh cảm mạo, thì ký chủ có thể có được 100 tinh tệ. Hơn nữa sở dĩ thu phí, phần lớn cũng là để bồi dưỡng thái độ học hành nghiêm túc của ký chủ, không thể bởi vì là số liệu, mà dưỡng ra một loại hành vi qua loa với người bệnh được. Bổn hệ thống đều là vì đào tạo ký chủ hết, mong ký chủ không ngừng cố gắng, hoàn thành nhiệm vụ, kiếm được tinh tệ, và đứng trên đỉnh cao của đời người.]
Tô Thanh Hòa choáng váng đầu óc, đúng đúng đúng, hệ thống mi nói đúng tất, không hề sai gì hết trơn.
Ở trong ký túc xá là một cơ hội được tiến vào hành động thực tế, Tô Thanh Hòa chỉ tìm vài ngày đã có thể quen với môi trường bên trong phòng thí nghiệm.
Vào kỳ nghỉ quốc khánh, Tô Thanh Hòa chuẩn bị trở về quê nhà thăm người thân của mình, cô rời đi lâu như vậy, thật sự thấy nhớ người nhà quá.
Giáo sư Trần biết cô muốn về nhà, nên mượn vài quyển sách cho cô, để cô đọc trong thời gian nghỉ lễ, sau khi hết kỳ nghỉ sẽ kiểm tra cô.
“Bạn học Tô Thanh Hòa, tuy rằng em vẫn là sinh viên năm nhất, nhưng em vẫn phải tranh thủ thời gian học tập, đợi nền tảng kiến thức của em vững chắc, tôi sẽ thu xếp cho em đi tới bệnh viện thực tập, để xem thao tác của các bác sĩ chân chính, loại cơ hội này rất khó có được.”
Tô Thanh Hòa nghe được lời này, lập tức đáp: “Thưa cô, vậy có phải em có thể nhìn thấy rất nhiều ca bệnh khác nhau không ạ?”
“Đúng vậy.”
Trong lòng Tô Thanh Hòa lập tức phấn khởi, dù sao thì các ca bệnh được miêu tả trên sách vở ca cũng không đủ chi tiết, nếu như có thể có được cơ hội tới bệnh viện tiếp xúc với phương pháp chữa bệnh chân chính, vậy cô có thể dùng nó để tiến hành mô phỏng trong phòng mô phỏng, bằng cách này, xác suất thành công sẽ tăng lên nhiều hơn.
Đôi mắt của cô lập tức sáng ngời.
Giáo sư Trần nhìn thấy bộ đang nghe thấy được học hỏi là hưng phấn này của cô, cũng vui mừng trong lòng.
Một ngày trước kỳ nghỉ, Tô Thanh Hòa vác một đống sách cùng với quần áo làm cho người nhà, chuẩn bị về nhà. Phần lớn người trong ký túc xá đều không trở về, bọn họ vẫn định ở nơi này đọc sách.
Nhìn thấy Tô Thanh Hòa muốn trở về quê nhà xa xôi, Nghiêm Phương Phương nói: “Cô về rồi có thời gian học không, còn không bằng ở lại trường học đi.”
“Người trong nhà đều ủng hộ tôi học tập, tôi trở về sẽ có rất nhiều cơ hội học tập.” Lần này trở về mới có nhiều cơ hội tiến vào phòng thí nghiệm hơn, ở đây cô chỉ có thể nhìn, đợi có cơ hội, vẫn nên chuyển ra ngoài mới được. Chỉ có điều, cô rất luyến tiếc các bạn mới quen.
Cô mang đồ đạc, rồi ngồi lên xe trở về nhà, xuất phát vào buổi sáng, gần đến giữa trưa, thì Tô Thanh Hòa cũng đã đến thị trấn, vừa mới xuống khỏi xe lửa, cô đã nhìn thấy người đứng ở trong nhà ga.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Cố đang nhìn chăm chú vào chiếc xe hơi, khi nghe thấy giọng nói của Tô Thanh Hòa, bà theo tiếng nhìn lại, lập tức chạy tới với vẻ mặt mừng rỡ.
“Thanh Miêu Nhi đã về rồi.”
Cố Trường Bình ở phía sau bà lập tức tới giúp Tô Thanh Hòa xách đồ đạc.
Mẹ Cố nắm tay của Tô Thanh Hòa, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn trái sang phải, hốc mắt hơi đỏ lên: “Con gầy đi rồi, sao lại gầy đi nhiều như vậy, có phải không ăn được không? Mẹ biết ngay mà, trong trường đại học chắc chắn không ăn được ngon như ở nhà, nói dễ nghe thì là sinh viên đại học, nhưng vẫn không được ăn no cái bụng, nghe nói còn không cho ăn nhiều nữa, có cái phiếu lương thực cũng không cung cấp cho. Lần này mẹ sẽ làm nhiều đồ ăn cho con một chút, để con mang đi ăn, lần tới lại kêu chị dâu với anh con mang lên cho con ăn nhé, một tháng này gầy đi nhiều như vậy, mẹ đau lòng lắm.”
Tô Thanh Hòa sờ gương mặt núng nính của mình: “Mẹ ơi, con có gầy đi đâu ạ.” Cô ngược lại còn muốn giảm béo đây này, nhưng lại bị đám người Nghiêm Phương Phương nhìn chằm chằm mãi, nên cô hoàn toàn không có cơ hội ăn ít hơn, chỉ cần cô không ăn, thì Nghiêm Phương Phương sẽ dùng ánh mắt thông cảm và thấu hiểu mà chia sẻ thức ăn cho cô.
Bạn học thật nhiệt tình quá.
“Sao lại không gầy chứ, trước đây con hai cằm, bây giờ chỉ còn lại một thôi, về nhà ăn cơm thôi, ăn nhiều một chút, phải để con mập lại.”
Tô Thanh Hòa: “…” Không không không, một cái cằm mới là bình thường đấy mẹ ơi.
Bởi vì Tô Thanh Hòa sắp trở về, nên nhà họ Cố lại gọi một bữa thịnh soạn một lần, họ đến nhà ăn lấy thịt, còn gọi cả cá, lại thêm trứng gà.
Suy nghĩ của mẹ Cố là để Tô Thanh Hòa ở nhà một đêm rồi hẵng đi, thế nhưng Tô Thanh Hòa muốn về thăm nhà sớm một chút, dự định đến khi đó sẽ xuất phát tới huyện sớm một chút rồi ở lại hai ngày, sau đó đi từ bên này sẽ thuận tiện hơn.